Chương 106

“Tiểu sư đệ, làm sao vậy,” Vệ Triều Ấp lôi kéo dây cương, nghiêng đầu nhìn về phía tiểu thiếu niên đột nhiên thu hồi cung tiễn. Ôn Ngạn Bình nhíu nhíu mày, nói với Vệ Triều Ấp: “Hình như không thấy Hồ ly tinh đâu cả."

“Lúc này chắc hắn đang bồi bên người Đại hoàng tử rồi, đệ biết đó, Đại hoàng tử vô cùng tín nhiệm hắn.” Trên mặt Vệ Triều Ấp lộ vẻ trào phúng. “Hình như cũng không thấy Đại hoàng tử” Ôn Ngạn Bình lại nói một câu nữa. Rốt cuộc Vệ Triều Ấp cũng nhìn thẳng vào vấn đề này, tức khắc sắc mặt có chút không tốt lắm. Ôn Ngạn Bình trực tiếp quay đầu ngựa lại, nói với Vệ Triều Ấp: “Huynh đi tìm người hỗ trợ, đệ đi trước xem thử." Nói xong liền chạy vào sâu trong rừng cây, thân ảnh lập tức biến mất trong rừng rậm. Người nào đó chạy trốn quá nhanh, hành động bưu hãn này khiến Vệ Triều Ấp không nhịn được nguyền rủa, trong lòng có chút tức giận, càng lo lắng nhiều hơn, vội vàng quát đám thị vệ: “Còn không mau theo sau? Bảo vệ Ôn thiếu gia an toàn!” Mấy thị vệ vội giục ngựa đuổi theo, Vệ Triều Ấp ở phía sau nhíu mày nhìn theo, tuy những thị vệ này đều là tinh anh, nhưng không hiểu sao, hắn vẫn cảm thấy tốc độ này quá chậm, không thấy đứa nhỏ kia ngay lập tức đã chạy được rất xa sao? Vệ Triều Ấp kêu một tên thị vệ tới thì thầm vài câu, liền chạy về phía doanh trại, trên đường trùng hợp gặp được Nghiêm Khác cũng tới tìm Ôn Ngạn Bình đi săn thú, chớp mắt, liền không chút do dự đưa con trai của Vệ Quốc Hầu vào cục diện rối rắm này.

Bên kia, sau khi Ôn Ngạn Bình chạy ra khỏi rừng cây, nhìn núi non chạy dài ở phương xa, sau đó xoay người đứng thẳng trên lưng ngựa nhìn ra hướng phương xa, hai mắt nhắm lại cảm thụ được hơi thở truyền tới trong gió. Sau một lúc lâu mở mắt ra, lại ngồi xuống lưng ngựa, chạy vào trong rừng núi. Thị vệ phía sau đuổi theo thiếu chút nữa không mất nửa cái mạng, người nào đó lại khiến người ta lần nữa nhận thức được lực hành động của nàng, mẹ nó quá bưu hãn, bọn họ trải qua huấn luyện thành thị vệ tinh anh cũng vài lần suýt nữa bị nàng bỏ xa, nói ra thì ai tin tưởng đây.

“Ôn thiếu gia, phía trước đã ra khỏi phạm vi bãi săn Tây Sơn.” Thị vệ lớn tiếng nhắc nhở. Người phía trước phất phất tay tỏ vẻ đã biết, tốc độ cũng không có giảm xuống, ngược lại càng nhanh. Lại lần nữa tiến vào rừng cây, Ôn Ngạn Bình đột nhiên kéo chặt dây cương, vó ngựa giơ cao lên, không đợi vó ngựa dừng lại, lập tức xoay người xuống ngựa, ngồi xổm xuống - tay rẽ cỏ khô trên mặt đất, từ dưới lá cây cây cỏ tìm được một ít vết máu màu đỏ sậm, vê một ít đưa tới mũi ngửi ngửi. Mấy tên thị vệ phía sau cuối cùng cũng đuổi tới, thấy động tác của Ôn Ngạn Bình, không khỏi kinh ngạc hỏi: “Ôn thiếu gia, đây là……” “Máu người.” Ôn Ngạn Bình khẳng định nói, chân mày hơi nhíu lại, trực giác cho biết đám người Hạng Thanh Xuân lúc này đang gặp nguy hiểm. “Các ngươi đi tìm kiếm xung quanh xem thử, có lẽ sẽ tìm được manh mối gì đó.” “Vâng.” Mấy thị vệ lên tiếng, xoay người xuống ngựa đi tìm kiếm xung quanh, rất nhanh, liền có phát hiện, là mấy thi thể của thị vệ. Ôn Ngạn Bình đi qua cẩn thận nhìn xuống, khẳng định nói: “Là thân vệ bên người Đại hoàng tử.” Mấy ngày này đi quậy cùng với Đại hoàng tử, đương nhiên nhận ra thân vệ của Đại hoàng tử. Nếu thân vệ của Đại hoàng tử ở chỗ này gặp nạn, như vậy phỏng chừng tình huống của Đại hoàng tử cũng không tốt. Nhưng Ôn Ngạn Bình không lo lắng cho Đại hoàng tử, so sánh với hắn, nàng càng lo lắng cho Hạng Thanh Xuân như con gà bệnh chỉ biết bày mưu quỷ kế, cho dù có một bụng ý nghĩ xấu, nhưng nếu đấu về vũ lực, chỉ có thể đợi bị làm thịt. Nghĩ vậy, Ôn Ngạn Bình không hề lãng phí thời gian, tiếp tục xoay người lên ngựa hướng chạy vào trong núi. Đã ra khỏi phạm vi của bãi săn Tây Sơn, chỗ rừng rậm này có vẻ nguyên thủy và rậm rợp, thân cây cao lớn lá cây dày đặc che đậy ánh sáng ở trên, toàn bộ rừng rậm có vẻ u ám thâm trầm. “Tê ——” Ngựa hí vang một tiếng, Ôn Ngạn Bình gắt gao lôi kéo dây cương, thân thể gắt gao dán trên lưng ngựa, đôi mắt vội vàng mà chú ý quanh mình, phát hiện đây là một sườn dốc vô cùng chênh vênh, lúc trước có rừng cây dày đặc che giấu, căn bản khó có thể phát hiện nơi này khác lạ. Con ngựa hung hăng nện xuống mặt đất, Ôn Ngạn Bình buông dây cương ra, hai chân giẫm lên thân ngựa, nhảy về phía trước, nương quán tính mà nghiêng người về phía trước, lăn vài vòng trên mặt đất mới ngừng lại được. Ôn Ngạn Bình đứng dậy nhìn về phía con ngựa đã lăn xuống khe núi, bụng ngựa bị một cục đá sắc nhọn đâm thủng, xem ra là không sống nổi, trong lòng không khỏi có chút khổ sở, nàng rất thích con ngựa làm bạn với mình mấy ngày nay. Có điều không cho nàng nhiều thời gian thương cảm, mắt thấy sắc trời đã tối dần, mà Đại hoàng tử và Hạng Thanh Xuân còn chưa tìm được, nàng không khỏi nóng lòng lên. Ôn Ngạn Bình đứng lên, đứng ở đầu gió nhắm mắt tinh tế lắng nghe, trong gió có mùi máu tươi như có như không —— bỗng nhiên trợn mắt, thân hình phóng nhanh về phía trước, một đường chạy nhanh, xuyên qua khe núi, chạy tới rừng núi đối diện. Rất nhanh, liền nghe được tiếng đánh nhau, còn có tiếng sói kêu. Vẻ mặt Ôn Ngạn Bình nghiêm lại, cong người chạy băng băng vào khu rừng rậm, xa xa liền nhìn thấy hai người đang rơi vào trong bầy sói. Hai người dựa vào một cây đại thụ, Hạng Thanh Xuân dựa vào thân cây, sắc mặt trắng bệch, thoạt nhìn rất phù hợp với hình tượng thư sinh yếu đuối của hắn, Đại hoàng tử đứng trước mặt hắn bảo vệ hắn không cho những con sói tới gần, trên quần áo hai người đầy máu và bùn, nhìn rất chật vật bất kham. Đột nhiên, một con sói giảo hoạt ẩn nấp trong một lùm cây nhỏ bên cạnh, thừa dịp khi hai người mệt mỏi đối phó với bầy sói, đột nhiên nhào tới, há mồm to lộ ra hàm răng trắng sắc nhọn. “Hưu!” Một tiếng roi vang lên, Hạng Thanh Xuân nhìn thấy con sói lao đầu về phía mình bị một cái roi dài trói lại, trực tiếp bị nện vào thân cây của cây đại thụ bên cạnh, nó phát ra tiếng kêu gào thê lương, sau đó là một dáng người nhỏ xinh nhảy xuống từ cành cây đối diện, nhảy xuống bên cạnh bọn họ. Hạng Thanh Xuân mở to hai mắt nhìn, không dám tin mà nhìn tiểu thiếu niên xuất hiện ở đây, sau đó sắc mặt trở nên khó coi, không khỏi tức giận trừng mắt nhìn nàng một cái, cuối cùng cũng không nói gì thêm, chỉ là ghi nhớ chuyện này trong lòng. Còn ghi nhớ để sau này muốn làm cái gì, chờ sau này suy nghĩ cẩn thận rồi nói sau. “Ôn Ngạn Bình!” Đại hoàng tử vừa mừng vừa sợ mà kêu lên, thần sắc uể oải tức khắc nhấc lên, không hề giữ lại sức lực, ra sức chém gϊếŧ những con sói nhào tới. Ôn Ngạn Bình nhe răng cười với hắn, để cái roi kia trở về lại bên hông, cổ tay áo rung lên, lộ ra một đoản kiếm dài bằng nửa cánh tay, kiếm quang lóe lên, một con sói nhào tới bị chém đầu, Ôn Ngạn Bình hơi hơi nghiêng đầu, máu sói bắn lên mặt Đại hoàng tử. Mặt Đại hoàng tử đầy máu trừng nàng. “Đại hoàng tử, trước hết chúng ta gϊếŧ hết đám súc sinh này đã.” Nói xong, một cước đá bay con sói nhào đến chỗ Hạng Thanh Xuân, lại chém một nhát vào cổ con sói nhào vào Đại hoàng tử, chiếu cố hai bên, giảm bớt nguy cơ cho hai người, cũng giảm bớt áp lực trên người cho hai người họ. Có Ôn Ngạn Bình gia nhập, số lượng bầy sói nhanh chóng giảm xuống. Sói là một động vật rất thông minh, phát hiện Ôn Ngạn Bình hung tàn sát khí này không phải người chúng nó có thể đối phó, sói tru một tiếng, từ bỏ con mồi, rất nhanh liền biến mất trong rừng rậm. Thấy đám sói còn lại đều chạy thoát, trong lòng Hạng Thanh Xuân và Đại hoàng tử buông lỏng, Đại hoàng tử cũng bất chấp thân phận hoàng tử, trực tiếp ngồi liệt trên đất. Ôn Ngạn Bình nhìn thoáng qua, thấy chung quanh đều là xác sói, trong không khí tỏa ra mùi máu nồng đậm, rất dễ dụ những hung thú khác đến, thật sự không phải nơi nghỉ ngơi tốt, liền nói: “Nơi này mùi máu tươi quá nồng dễ dàng dụ các hung thú khác tới, chúng ta trước rời khỏi nơi này rồi nói.” Đại hoàng tử cười khổ một tiếng, nói: “Trên người ta có thương tích, lúc trước gặp phải thích khách, cánh tay phải bị bị thương, mà chân của Thanh Xuân bị gãy vì ngã.” Ôn Ngạn Bình bừng tỉnh đại ngộ, chẳng trách vừa rồi Hạng Thanh Xuân vẫn luôn dựa vào thân cây mà đứng, Đại hoàng tử dùng tay trái cầm kiếm. Ôn Ngạn Bình tới chỗ Hạng Thanh Xuân, duỗi tay đến một nửa lại rụt trở về, không vén quần áo hắn lên xem xét chân bị thương của hắn. Đại hoàng tử hơi hơi kinh ngạc, không biết nàng đây là có ý tứ gì, Hạng Thanh Xuân nhíu mày, trừng nàng. Bị hắn trừng mắt, Ôn Ngạn Bình cũng cảm thấy mình làm kiêu, đều là huynh đệ tốt, có là xú nam nhân cũng phải nhịn. Ôn Ngạn Bình ngồi xổm xuống, cách quần áo sờ đùi phải của Hạng Thanh Xuân, đúng thật là gãy, may mắn không quá nghiêm trọng, bằng không sẽ thành người què, phỏng chừng đời này liền bị hủy rồi. Hạng Thanh Xuân gãy chân, trên người Đại hoàng tử có thương tích, đi đường còn miễn cưỡng, căn bản không cách nào cõng Hạng Thanh Xuân đi được —— huống hồ hắn là hoàng tử quý giá, sao có thể hạ mình cõng thần tử? Cho dù người này là phụ tá của hắn cũng không được. Nhìn hai đại nam nhân này, Ôn Ngạn Bình thở dài thườn thượt, than đến mức sắc mặt hai người đều không tốt, cảm thấy vô cùng nghẹn khuất, thế mà có thể lưu lạc đến mức để một đứa nhỏ tới cứu. Sau đó, Hạng Thanh Xuân phát hiện, đời này hắn còn có chuyện càng nghẹn khuất. Bởi vì hắn thân là một đại nam nhân lại bị một đứa nhỏ cao không tới ngực hắn bế lên —— bế lên thì thôi, còn là bế kiểu công chúa…… Hạng Thanh Xuân dại ra. Đại hoàng tử cũng dại ra, nhìn người nào đó thoải mái ôm một đại nam nhân đi lại, trực tiếp hỗn độn trong gió. Sau đó, người phía trước đi được vài bước phát hiện hắn không theo kịp, quay đầu lại kêu lên: “Đại hoàng tử điện hạ, sao còn không đi? Chẳng lẽ người cũng bị thương không đi được?” Nghe vậy, Đại hoàng tử vội vàng đuổi kịp. Cho dù là đi không được, hắn cũng không để một đứa nhỏ lùn dùng tư thế ôm nữ nhân mà ôm hắn đi, cảm giác rất tổn thương lòng tự tôn, trong lòng không khỏi may mắn mình chỉ bị thương cánh tay, không té gãy chân. Mà sau khi Hạng Thanh Xuân phản ứng lại được, trên mặt lướt qua vài phần chật vật, thậm chí khi ngửi được mùi huân hương nhàn nhạt trên người tiểu thiếu niên ôm mình, trên mặt không hiểu sao lại nóng lên. Ước chừng đi được nửa canh giờ, Ôn Ngạn Bình dẫn bọn họ trở lại khe núi lúc trước, chọn một tảng đá lớn nhô ra làm cứ điểm, đặt Hạng Thanh Xuân lên tảng đá, để hai người nghỉ ngơi ở chỗ này, sau đó nhanh nhẹn đi xung quanh nhặt một ít nhánh cây khô đốt lửa. Đốt lửa xong, Ôn Ngạn Bình để bọn họ chờ một lát, tìm đường cũ trở lại chỗ lúc trước mình ngã xuống, xác ngựa còn ở đó, đã không còn hơi thở. Ôn Ngạn Bình cởi túi trên người ngựa xuống, lại dùng kiếm cắt một khối thịt tô, dùng lá to bên khe nước bọc lại, rồi quay về chỗ cũ. Ngày mùa thu, nhiệt độ không khí ban đêm thấp, sau khi ngọn lửa ấm áp cháy lên, xua tan đi chút lạnh lẽo, khiến hai người cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Đại hoàng tử và Hạng Thanh Xuân nhìn tiểu thiếu niên đang bận bận rộn rộn, sau đó không khỏi nhìn nhau cười khổ, bọn họ đường đường là đại nam nhân, lại có thể lưu lạc đến mức để một đứa nhỏ tới cứu giúp, nghĩ thế nào cũng thấy nghẹn khuất. Sắc trời đã tối, Ôn Ngạn Bình ngồi trước mặt bọn họ, dựa vào ánh lửa đánh giá sắc mặt bọn họ, sau đó từ trong túi lấy ra một ít thuốc trị thương, nói: “Các ngươi trước xoa ít thuốc đi. Không cần lo lắng, trước khi tới đây đệ đã nhờ Vệ sư huynh đi truyền tin, còn có mấy thị vệ đi theo sau, rất nhanh sẽ tìm tới.” Đại hoàng tử nhẹ nhàng thở ra, Hạng Thanh Xuân lại có chút hoài nghi nhìn nàng, lo lắng trời tối những thị vệ đó không tìm thấy nơi này. Toàn bộ cánh tay Đại hoàng tử đều là máu, Ôn Ngạn Bình dùng kiếm cắt bỏ ống tay áo của hắn, liền thấy rõ vết thương trên cánh tay từ bả vai lan tràn tới khuỷu tay, xem xét một chút, phát hiện chỉ là thương da thịt, không thương tổn đến gân cốt, dưỡng chút thời gian là được. Xử lí thương thế đơn giản cho Đại hoàng tử xong, Ôn Ngạn Bình ngồi xổm xuống trước mặt Hạng Thanh Xuân, nhìn hắn. Hạng Thanh Xuân nhìn lại nàng, trên khuôn mặt tú mỹ không có biểu tình gì. “Khụ, hồ ly tinh, đệ không biết nối xương.” Ôn Ngạn Bình ngượng ngùng chà xát tay, sau đó nói: “Nhưng đệ có thể thử xem.” Hai mắt sáng lấp lánh. Hạng Thanh Xuân hừ một tiếng, nói: “Ta cũng không dám để đệ tùy tiện nối xương.” Thấy hắn không đồng ý, Ôn Ngạn Bình cũng không rối rắm, nói: “Đệ đi nướng chút thịt cho hai người.” Ôn Ngạn Bình tước nhọn một đầu cành cây, sau đó cắt thịt ngựa đã được xử lí sạch sẽ thành từng khối, xiên vào cành cây, để trên lửa bắt đầu nướng thịt, đến khi nướng chín được một nửa, lấy hương liệu từ hầu bao nhỏ trên hông rắc lên thịt. Hạng Thanh Xuân ngồi trước đống lửa, nhìn miếng thịt bị cháy, khóe miệng có chút run rẩy, rốt cuộc không thể nhịn được nữa, tiếp nhận thịt nướng, tự mình nướng. Mặc dù hắn không nướng ngon được như gã sai vặt của mình, nhưng trình độ cũng gấp đôi Ôn Ngạn Bình, ít nhất sẽ không khiến thịt ngoài cháy trong sống. Ôn Ngạn Bình cười hì hì để hắn tiếp nhận đống thịt sống, sau đó ngồi xổm bên cạnh hỏi tình huống. Ánh mắt Đại hoàng tử sâu thẳm, phẫn nộ nói: “Đám thích khách đó không giống người Trung Nguyên, tinh thông thuật ám sát, nếu không phải thân vệ của ta hy sinh tính mạng cho chúng ta thời gian tranh thủ chạy trốn, sợ là chúng ta đã sớm gặp bất trắc.” Có điều xui xẻo chính là, thoát khỏi thích khách lại lọt vào ổ sói, thật sự là đủ xui xẻo. “Thanh Xuân, ngươi có ý kiến gì không?” Ánh lửa cam nhảy lên trên mặt thiếu niên tú mỹ, tuy lúc này tóc tai hỗn độn, quần áo rách nát, nhưng không ảnh hưởng gì đến mỹ lệ của hắn, đôi mắt sâu thẳm phản chiếu ánh lửa. Hạng Thanh Xuân chậm rì rì nói: “Vũ khí của bọn chúng là một loại loan đao bẹp, đây là một vũ khí đặc thù của đảo quốc hải ngoại nào đó. Trước kia ta có đọc qua một quyển du ký tên là 《Hải ngoại tạp đàm》 , có biết một ít về một đảo quốc trong đó —— Oa Quốc đặc thù, chiều cao của bọn họ khác với Đại Sở chúng ta, đa số không cao lắm, vũ khí chuyên dùng là loại loan đao này……” Hạng Thanh Xuân đĩnh đạc nói, từ một ít dấu vết để lại tìm ra mấy chỗ đáng ngờ, thực mau liền phỏng đoán ra những thích khách đó có thể là mật thám Oa Quốc phái tới ẩn núp ở Đại Sở, Đại hoàng tử nghe được vừa kinh vừa giận, không nhịn được đấm một quyền vào tảng đá lớn bên cạnh, tức khắc da tróc thịt bong, có thể thấy được cực kì phẫn nộ. “Đại hoàng tử, đừng vì chút đồ vật không đáng mà tự ngược mình, quá không đáng.” Ôn Ngạn Bình khuyên nhủ: “Người nhìn xem, người không biết còn tưởng rằng người có gì với bọn họ, cho nên mới phẫn nộ như vậy.” “……” Đại hoàng tử ngậm một búng máu trong cổ họng thiếu chút nữa nghẹn chết mình. Hạng Thanh Xuân hít vào một hơi thật sâu, nói: “Đệ bớt tranh cãi đi.” Chọc giận Đại hoàng tử sẽ không có chỗ tốt cho nàng. Ôn Ngạn Bình vô tội nhìn bọn họ, không phải mình đang an ủi Đại hoàng tử sao? Sai chỗ nào? Mà bộ dáng vô tội này, khiến Đại hoàng tử một lần nữa cảm thấy thật sâu nghẹn khuất —— quả nhiên con trai của Ôn Tử Tu không phải mặt hàng đơn giản.