Chương 100

Đúng là mùa hoa quế hương phiêu, hậu viện các gia đình giàu có trong kinh thành nơi nơi tràn ngập hương hoa quế. Ôn Ngạn Bình và Hạng Thanh Xuân khoanh tay đi trên hành lang, liền ngửi thấy hương thơm bay trong viện, đưa mắt nhìn, trong viện có vài cây quế cao to được điểm xuyết bởi hoa quế nho nhỏ thơm ngát màu trắng giữa những tán lá xanh mướt, dưới gốc quế, một thiếu nữ mặc váy màu hồng nhạt dẫn theo nha hoàn hái hoa quế, làn gió thu thổi qua, hoa quế rơi xuống như mưa, thiếu nữ dưới tàng cây vạt áo tung bay, nói không nên lời có bao nhiêu động lòng người. Hạng Thanh Xuân hơi dừng bước chân lại, giật mình nhìn thiếu nữ dưới gốc quế, gương mặt kia…… Nhưng rất nhanh đã biết thiếu nữ này không phải thê tử của ân sư, mà là một người có diện mạo tương tự thần thái tương phản mà thôi. So với Như Thúy, thiếu nữ này có vẻ càng xinh đẹp yếu ớt hơn, khi sợ hãi nhìn sang, sẽ làm nam nhân nhịn không được sinh ra thương tiếc, đem vốn liếng của nữ nhân đều phát huy vô cùng nhuần nhuyễn. Ngược lại với người nào đó, tươi cười xinh đẹp, giơ tay nhấc chân đều quy củ bổn phận, lại thường nói ra những lời kinh người, hành sự lớn mật, bản chất khác xa thiếu nữ này, lớn lên có tương tự cũng không lẫn lộn được.

“Ngạn Bình, con đã về rồi.” Hạ Như Hương đã sớm nhìn thấy hai người ở hành lang, dẫn nha hoàn đi tới, cách khoảng mười bước thì dừng lại, thấy trong đó có thiếu niên tinh xảo tú lệ, quần áo bất phàm, liền biết là quý công tử trong kinh thành, thi lễ nói: “Ra mắt công tử.” Hạng Thanh Xuân thần sắc lãnh đạm, nhàn nhạt mà đáp lễ lại. Hạ Như Hương cẩn thận đánh giá hai người, mặc dù Ôn Ngạn Bình đã mười tuổi, có thể vì nguyên nhân trước kia bị thương đến thân thể, cho nên phát dục rất chậm, thoạt nhìn như một nam hài tử tám tuổi, tuy diện mạo bình phàm, nhưng đôi mắt lại vô cùng xinh đẹp, hơi hơi trừng mắt, khiến hai mắt càng có thần, như điểm mắt cho rồng trong tranh thủy mặc, khiến cho toàn thể bức hoạ nhìn sống động hơn. Có điều không biết thế nào mà, Hạ Như Hương cảm thấy mình có chút sợ đứa cháu trai này, xưa nay không dám đơn độc ở cùng một chỗ với bé. Tầm mắt đảo qua Hạng Thanh Xuân, thiếu niên tú trí như thế, thật sự khó gặp, theo nàng ta, người duy nhất có thể so được với hắn, chính là Ôn Lương đã cứu mẹ con hai người. Thấy Ôn Ngạn Bình không có ý tứ muốn giới thiệu, trong lòng hơi ảm đạm, trong lòng biết bé vẫn không chấp nhận mình. Ôn Ngạn Bình mím môi, nhìn không ra vui giận, nói: “Hương di đang làm gì vậy?” Hạng Thanh Xuân hơi nhướng mày, hóa ra đây là một trong hai mẹ con khiến tâm tình Ôn Ngạn Bình gần đây khó chịu, tuy lớn lên không tồi, nhưng không biết vì sao lại cảm thấy không được tự nhiên, có lẽ là nhất thời hắn không quen gương mặt tựa như Như Thúy cô nương làm ra biểu tình nũng nịu rụt rè như vậy, cảm giác vô cùng không khoẻ. “Hoa quế nở, ta muốn hái một ít hoa quế làm bánh hoa quế, cha mẹ rất thích bánh hoa quế mà ta làm, cũng muốn làm cho tỷ tỷ cùng cháu trai cháu gái nếm thử.” Hạ Như Hương cười ôn nhu, yêu kiều nũng nịu, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần cùng dáng người mềm mại khiến nàng ta nhìn giống thiên kim tiểu thư được nuông chiều lớn lên. Ánh mắt Ôn Ngạn Bình hơi trầm xuống, không khách khí nói: “Chẳng lẽ Hương di không biết nương con không thích bánh hoa quế sao? Hơn nữa các đệ đệ muội muội còn nhỏ, lỡ ăn bị nghẹn thì làm sao bây giờ?” Thấy trên mặt thiếu nữ lộ ra biểu tình bất an, không hiểu sao cơn tức trong lòng lại nổi lên, ánh mắt như rắn rết gắt gao nhìn chằm chằm nàng ta, lại nói: “Có điều ngài không biết nương con thích gì cũng đúng thôi, dù sao lúc nương con năm tuổi đã bị nương ngài bán đến kinh thành làm nha hoàn rồi, hơn nữa khi đó Hương di còn chưa được sinh ra, không biết không có tội, thật là hạnh phúc. Nghe thẩm bà bà nói, sau khi sinh Hương di, trong nhà có tích góp được một chút, đều để nuôi dưỡng Hương di, nuôi dưỡng Hương di như con gái của thế gia giàu có, chẳng trách Hương di nhàn hạ thoải mái tự mình đi hái hoa quế làm điểm tâm.”

Theo lời nói của Ôn Ngạn Bình, sắc mặt Hạ Như Hương càng thêm tái nhợt, thân thể có chút phát run, vẻ mặt bi thương khổ sở nhìn bé, khóe miệng giật giật, nhưng không biết nói gì cho phải. Những lời này nghe rất chói tai, lại không cách nào phản bác được, gần đây nàng ta mới biết được thì ra Đại bá và Đại bá nương đã mất sớm còn có một đứa con gái, cũng chưa từng có nghĩ tới năm đó cha mẹ lại nhẫn tâm bán con gái duy nhất của nhà Đại bá đi như vậy, khi biết chân tướng, trong lòng nàng cũng khổ sở cực điểm, lại có một loại khổ sở khó có thể miêu tả, chỉ nghĩ sau này mình phải đối tốt với đường tỷ một chút, suy cho cùng hai mẹ con nàng không quen biết ai trong kinh thanh, sau này còn cần dựa vào đường tỷ…… Nhìn thân hình Hạ Như Hương lảo đảo rời đi, Ôn Ngạn Bình hừ một tiếng, thần sắc không thể nào tố, quay đầu thấy Hạng Thanh Xuân đang nhìn thân ảnh Hạ Như Hương rời đi, tròng mắt xoay chuyển, cười hì hì nói: “Hồ ly tinh huynh nhìn cái gì vậy? Không phải là…… Coi trọng nàng ta đó chứ? Nếu thật sự thích, ta có thể giúp huynh nói với nương một tiếng, tin tưởng lão thái bà kia sẽ vô cùng vui vể đưa nàng ta đến nhà huynh hầu hạ huynh.” “Nói bậy gì đó?” Sắc mặt Hạng Thanh Xuân có chút khó coi, cảm thấy đứa nhỏ này thật là cái gì cũng nói được, tuổi còn nhỏ đã nghĩ đến mấy thứ này rồi, “Lớn lên còn không đẹp bằng một nửa ta, ta mới không muốn.” Hơn nữa Hạ Hương Như Như chẳng qua chỉ là một nữ tử bình dân, dù nạp làm thϊếp cũng ngại thân phận quá thấp. Ôn Ngạn Bình nhe răng, “Hồ ly tinh, yêu cầu của huynh quá cao, cẩn thận sau này không cưới được thê tử. Còn gương mặt hồ ly này của huynh, ta lại cảm thấy không có nữ nhân nào dám gả cho huynh.” Hạng Thanh Xuân hừ một tiếng, hắn xưa nay rất tự phụ về dung mạo của mình, đương nhiên sau này muốn cưới một nữ tử có dung mạo còn hơn hắn làm thê tử. Hơn nữa đối với vẻ bề ngoài, hắn có một loại cưỡng bách, nữ nhân lớn lên không đẹp bằng hắn, hắn liếc một cái cũng lười, cho nên tuy đã mười lăm tuổi, Hạng mẫu an bài nha hoàn thông phòng cho hắn, nhưng vì diện mạo không cách nào thuận mắt hắn nên cũng không thèm liếc mắt một cái, làm Hạng mẫu thật sự đau đầu không thôi, muốn tìm ra người có diện mạo đẹp hơn con trai, thật đúng là khó tìm mà. Thấy bộ dáng lãnh diễm cao quý của hắn, trong lòng Ôn Ngạn Bình biết tính xấu của hắn, sợ trêu chọc quá mức mông lại gặp họa, cũng không nhắc đến đề tài này nữa, dẫn hắn đi đến chính sảnh. Mặc dù Ôn Lương không ở đây, đám người Hạng Thanh Xuân, Vệ Triều Ấp, Chu Chưởng Húc vẫn thường xuyên bớt thời giờ tới Ôn phủ thăm ba đứa nhỏ, vẫn lui tới Ôn phủ thường xuyên chứ không vì Ôn Lương không ở mà chặt đứt, hơn nữa gần đây Ôn Ngạn Bình cũng thường xuyên chạy ra ngoài, đám người Vệ Triều Ấp gặp được bé vài lần, phát hiện bé ngay cả thị vệ cũng không mang theo lại dám chạy loạn khắp nơi trong kinh thành, sợ bé xảy ra chuyện, không thiếu được nhìn chằm chằm bé, xách bé hồi Ôn phủ. Trên đường, Ôn Ngạn Bình nói với Hạng Thanh Xuân chuyện hai mẹ con kia, cuối cùng có chút khinh thường nói: “Nghe nói cha Hương di vừa qua đời, các nàng còn đang trong thời gian để tang đó. Nhưng huynh nhìn nữ nhân kia đi, vậy mà mặc váy hồng nhạt, không cảm thấy thẹn chút nào sao, còn lão thái bà kia càng quá mức, nương ta có lòng tốt đưa y phục trắng cho bà ta, bà ta còn ghét bỏ, ngầm nói nương ta keo kiệt, ngay cả y phục cũng luyến tiếc, cả ngày không có việc gì liền chạy đến phòng nương ta, còn vung tay múa chân với Trường Trường A Tuyết, còn nói các nha hoàn ma ma không biết chiếu cố trẻ con, nói nương không cần nuôi đệ đệ muội muội quá kĩ, không cho bọn chúng ăn quá nhiều, còn nói A Tuyết quá nghịch ngợm, loại đứa nhỏ này phải đánh một trận giáo huấn mới nhớ lâu được —— con mẹ nó, đệ đệ ta năng động thì sao? Lão thái bà quá đáng giận, ta tức quá trực tiếp bắt một con rắn ném vào chăn bà ta, lão thái bà sợ tới mức thiếu chút nữa kêu la đến mất tiếng……” “Không cho phép nói thô tục.” Hạng Thanh Xuân gõ đầu bé. Ôn Ngạn Bình nói thầm một tiếng, lại bắt đầu nói về hai mẹ con Hạ gia, quá trình bé chỉnh hai người họ thế nào. Những lời này bé cũng không dám nói với người khác, chỉ có hồ ly tinh cũng một bụng ý xấu bé mới dám nói với hắn, bởi vì chỉ cần không đυ.ng đến điểm mấu chốt của hắn, xúc phạm đến lợi ích của hắn, căn bản hắn sẽ không để ý tới người khác xui xẻo hay không, vân đạm phong thanh. Hạng Thanh Xuân nghe bé sống động kể quá trình bé làm sao ác chỉnh hai mẹ con kia, không khỏi lộ ra ý cười nhàn nhạt. Tuy chỉ là trò đùa dai của trẻ con, nhưng đứa nhỏ này hung tàn không giải thích được, Hạng Thanh Xuân cũng từng bị bé ác chỉnh đến mức nhịn không được đánh mông bé một trận, có thể hiểu được đứa nhỏ này có bao nhiêu khó chơi. Tới đại sảnh, Ôn Ngạn Bình hỏi người hầu, biết Như Thúy chơi với ba đứa nhỏ ở phòng khách, lại dẫn hắn đến phòng khách. Như Thúy đang cùng nha hoàn đỡ bà đứa nhỏ dạy bọn chúng tập đi, nhìn thấy Hạng Thanh Xuân tới đây, nhanh chóng cho người mang trà bánh lên. Hạng Thanh Xuân cung kính hành lễ với Như Thúy xong, mới tiến lên bế A Tuyết đang bò nhanh về phía hắn lên, trong lòng có chút mềm mại. Đối với ba đứa nhỏ có diện mạo tương tự này, Hạng Thanh Xuân chỉ gặp qua vài lần liền có thể phân biệt được bọn chúng, chưa từng nhận nhầm, đặc biệt là A Tuyết quá hoạt bát, chưa bao giờ sợ người lạ, chỉ cần có khách nhân tới phủ, đều sẽ bạch bạch bò qua dựa vào người ta để đứng lên, muốn khách nhân chơi cùng nhóc. Cho nên trong ba đứa nhỏ, A Tuyết rất được mọi người yêu thích. Trường Trường và Quý Quý, một đứa lão luyện thành thục, một đứa điềm đạm nho nhã, nói chung có vẻ tương đối an tĩnh, càng làm nổi bật A Tuyết hoạt bát quá mức. Hạng Thanh Xuân chơi cùng A Tuyết trong chốc lát, mới nói với Như Thúy: “Ngày mười bảy là ngày ba đứa nhỏ chọn đồ vật đoán tương lai, nếu sư mẫu có cái gì cần phân phó Thanh Xuân làm, cứ việc phân phó.” Như Thúy phốc cười một tiếng, nói: “Đến lúc đó con đem lễ vật mình chuẩn bị tới là được, còn những việc khác không cần bọn con làm.” Ôn Ngạn Bình nhe răng nói: “Không có việc gì lại hiến ân cần, không phải kẻ gian thì là đạo chích, hồ ly tinh huynh không cần quá nhiệt tình, sẽ làm ta cảm thấy huynh không có ý tốt.” Gân xanh trên trán thiếu thình thịch nhảy lên, Hạng Thanh Xuân nỗ lực kiềm chế xúc động nổi bạo, cảm thấy nhất định là đời trước mình cùng đứa nhỏ này có thù gϊếŧ con đoạt thê tử, đời này mới nhìn nhau không thuận mắt như vậy. Lúc này, Như Thúy nhìn ba đứa nhỏ thở dài, nói: “Không biết khi ba đứa nhỏ chọn đồ vật đoán tương lai, Ôn đại nhân có thể trở về hay không.” Ôn Lương vừa đi một cái là hơn ba tháng, ngoài ngẫu nhiên có thư tín trở về, cũng không biết ngày về, không thể phủ nhận, Như Thúy vô cùng nhớ hắn, bọn họ thành thân hơn hai năm, đây là lần đầu tiên xa nhau lâu như vậy. Hạng Thanh Xuân nheo mắt, an ủi nói: “Nghe nói tình hình dịch bệnh ở Giang Nam đã được khống chế được, tin rằng tiên sinh rất nhanh sẽ trở về.” Như Thúy gật gật đầu, cũng chỉ có thể xem lời này như an ủi. Mặc kệ nói như thế nào, ngày ba đứa nhỏ chọn đồ vật đoán tương lai là vô cùng trọng đại, Như Thúy cũng hy vọng Ôn Lương có thể tham dự. Đang nói chuyện, bên ngoài vang lên một trận ồn ào thanh, Như Thúy nhíu mày đang muốn cho Thanh Y đi xem chuyện gì, liền nhìn thấy Hạ thẩm kéo Hạ Như Hương hấp tấp chạy tiến vào, nhìn thấy Hạng Thanh Xuân đang đỡ A Tuyết dạy nhóc tập đi, ánh mắt sáng lên, đánh bay ma ma ở phía sau đang muốn tiến lên chuẩn bị giữ chặt mình, ưỡn mặt sáp tới. “Vị công tử này, không biết ngài xưng hô như thế nào? Ta là thím của Ôn Lương đại nhân, đây là con gái ta, tên là Hương……” “Nương!” Cuối cùng Hạ Như Hương cũng biết cảm thấy thẹn, thấy mẫu thân sắp nói khuê danh của nàng cho nam nhân bên ngoài nghe, tức khắc gấp đến độ kêu lên. “Nha đầu chết tiệt, đừng ồn!” Hạ thẩm thấp giọng mắng con gái một tiếng, lại nhiệt tình bắt đầu nói bla bla với Hạng Thanh Xuân, hoàn toàn tự quyết định, lải nhải, căn bản làm lơ thần sắc lãnh đạm lại ngầm có ý nhẫn nại của thiếu niên. Thần sắc mọi người trong phòng vô cùng không tốt, Hạ thẩm biểu hiện như một phụ nhân nông thôn không có kiến thức, không có chút lễ nghi nào đáng nói, mọi người ở đây chưa từng gặp qua loại người như này, đều cảm thấy vô cùng mất mặt, mất mặt trước người ngoài, nếu không phải Hạ thẩm xem như là trưởng bối của Như Thúy, những ma ma sợ lúc lôi kéo làm bà ta bị thương lại khiến Như Thúy đau đầu? Ôn Ngạn Bình hung hăng liếc xéo mấy ma ma trước cửa, thế mà không ngăn bà ta lại, đều ăn không ngồi rồi sao? Ngoài miệng Hạ thẩm nói lắp, không nghỉ một hơi, nước miếng bay tứ tung, ngay cả A Tuyết hoạt bát cũng bị bà ta dọa mà chui vào lòng ngực Hạng Thanh Xuân. Nếu không phải trong lòng ngực còn ôm một đứa nhỏ, Hạng Thanh Xuân sẽ nhịn không được phất tay áo bỏ đi, đồng thời cũng nhận thức rõ được lão thái bà trong miệng Ôn Ngạn Bình có bao nhiêu đáng ghét. Mặc dù xem Hạng Thanh Xuân ăn nghẹn rất vui vẻ, nhưng Ôn Ngạn Bình cảm thấy hành vi xông tới của hai mẹ con Hạ gia này là hoàn toàn là ném thể diện của Như Thúy, ngay cả thể diện của Ôn cũng chịu ảnh hưởng, tức khắc cũng ngồi không yên, lén lút vươn chân…… Hạ thẩm đang chuẩn bị đẩy con gái đến trước mặt Hạng Thanh Xuân đột nhiên ai da kêu một tiếng, trên chân đau đớn, cả người ngã về phía trước, cả Hạ Như Hương bị bà ta túm lấy cũng ngã theo về phía trước. Như Thúy cùng Hạng Thanh Xuân phản ứng nhanh mỗi người ôm một bánh bao nhỏ lui ra sau, vì thế hai người họ cùng nhau ngã sấp xuống đất trước mặt mọi người. “……” Mọi người trừng lớn mắt, một lúc sau, Như Thúy mới nhanh chóng quyết định nói: “Ai nha, thím ngườikhông bị thương chứ? Các ngươi còn không nhanh lên đưa thím về phòng đi? Thuận tiện tìm đại phu tới đây xem thím có bị thương chỗ nào không, khai mấy phương thuốc điều trị cho thím, cũng không nên lưu lại bệnh căn.” Nghe thấy Như Thúy nói, một đám ma ma cạnh cửa nhào tới, ba chân bốn cẳng bắt Hạ thẩm bưu hãn lên, không cho bà ta có cơ hội lên tiếng, bịt miệng bà ta kéo ra ngoài. Còn về Hạ Hương Như nũng nịu mềm mại kia, mặt đầy xấu hổ và giận dữ, không cần người ta nói gì, đã sớm xấu hổ che mặt chạy như bay đi rồi. Thế giới cuối cùng cũng thanh tịnh lại. Hạng Thanh Xuân âm thầm lau mồ hôi, phụ nhân thô bỉ bậc này là lần đầu tiên trong đời hắn nhìn thấy, cảm thấy voi cùng không tốt, hơn nữa loại hành vi đẩy mạnh tiêu thụ con gái này của bà ta cũng làm hắn tâm sinh khó chịu, từ đáy lòng chán ghét loại nữ nhân có mục đích với mình. Xảy ra loại chuyện này, Hạng Thanh Xuân ở lại cũng không tốt, cáo từ với Như Thúy. Như Thúy cũng không giữ lại hắn, sai người hầu đưa hắn ra ngoài. Sau khi Hạng Thanh Xuân rời đi, ánh mắt Như Thúy hơi trầm xuống, gọi quản gia tới, nói: “Minh thúc, thỉnh đại phu tới cho thím chưa?” Vừa rồi Minh quản gia cũng nghe nói chuyện Hạ thẩm xông đến phòng khách quấy nhiễu khách nhân, có điều khi Hạ thẩm kia bị các ma ma cưỡng chế kéo khỏi khách viện, vẫn trung khí mười phần nói mình không bị thương, cánh tay chân cẳng đều rất tốt, còn Hạ Hương Như lại nhốt mình trong phòng, bộ dáng không còn mặt mũi gặp người. Chuyện mẹ con Hạ gia làm mấy ngày nay khiến quản gia cũng không muốn gặp các nàng, cho nên dù nghe các nàng bị ngã cũng lười thỉnh đại phu cho các nàng. Lúc này nghe phu nhân nói phải thỉnh đại phu cho Hạ thẩm, quản gia liền cười nói: “Vừa rồi hơi bận, còn chưa phân phó kịp, phu nhân yên tâm, thuộc hạ sẽ cho người đi thỉnh đại phu đáng tin cậy tới.” Nghe ra ẩn ý của quản gia, Như Thúy liền cười nói: “Xác thật nên như thế, thím tuổi lớn, lại làm lụng vất vả cả đời, thân thể có chút suy nhược, nói đại phu không cần khách khí, khai nhiều phương thuốc một chút, thuận tiện phái thêm một ít nha hoàn ma ma đến khách viện, để thím an tâm dưỡng thân thể.” Sau khi nghe xong, quản gia liền biết Như Thúy đây là muốn giam lỏng Hạ thẩm trá hình, như thế cũng tốt, loại người như Hạ thẩm này nhất định sẽ làm chuyện không biết xấu hổ, thô bỉ ích kỷ, sẽ không nhìn sắc mặt người khác, thích hư vinh, nếu không giữ chặt một chút, còn không biết sẽ làm mất bao nhiêu thể diện của Ôn phủ đâu. Sau khi quản gia đi xuống, trong lòng Như Thúy ra quyết định, chờ sau khi Ôn Lương trở về, phải xử lý hai mẹ con Hạ gia này, tuyệt đối không thể giữ các nàng lại trong phủ.