Nương Tử, Nàng Đừng Quá Kiêu Ngạo!

8.83/10 trên tổng số 6 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Nữ chính mới mười sáu tuổi nhưng lại rất tinh nghịch. Muốn hoàn thành tâm nguyện của ông nội mình nàng đành phải xuống núi bảo hộ Lăng đại tiểu thư của Huyến Thải sơn trang. Nàng …
Xem Thêm

Quyển 1 - Chương 4: Lăng Đại Tiểu Thư [1]
Thanh Hạm đi đến trước mặt mỹ nhân, hơi cúi người thi lễ, tươi cười nói: "Tiểu thư nhà ở phương nào, sao lại ngồi một mình ở đây? Ở nơi hoang dã này, cẩn thận không gặp phải người xấu, lại không biết thương hoa tiếc ngọc đâu." Nghe lời nói thì có vẻ rất quan tâm, nhưng tay thì lại cầm quạt khẽ nâng cằm nàng ta, bộ dạng vô cùng ngả ngớn.

Mỹ nhân kia lúc mới nhìn thấy nàng từ trong rừng đi ra, mặc một chiếc trường bào màu xanh ngọc, đầu gài khuyên bạc, bộ dạng xinh đẹp, phong độ, nhanh nhẹn, thoạt nhìn có vẻ giống một người biết lễ nghĩa, vốn rất có cảm tình. Không ngờ lại nhìn thấy vẻ mặt si ngốc của nàng, trong lòng cũng thấy khinh thường hơn, ngầm chế nhạo, nam tử trong thiên hạ chỉ toàn một lũ háo sắc. Đến lúc này thì…… nàng cực kỳ xem thường những kẻ ngắm nàng đến ngơ ngẩn.

Lúc đầu nàng thấy Thanh Hạm cử chỉ đúng mực, lễ nghĩa, vừa nghe là biết Thanh Hạm là người nơi khác đến, danh tiếng của nàng khắp Tầm Ẩn thành người người đều biết. Ai cũng biết cánh rừng này là biệt trang nhà nàng. Không ngờ sau khi nàng ta thi lễ xong, lại có hành vi trêu ghẹo khinh nhờn như thế, đôi mắt đẹp như nước hồ sâu thoáng lướt qua một tia lạnh lùng, còn mang theo cả một tia sát khí.

Mỹ nhân kia thản nhiên nói: "Rừng sâu u tĩnh mà thanh lương, tất nhiên là nơi tốt nhất để nghỉ ngơi, huống hồ gì, đây lại là biệt trang nhà ta, vì sao không thể ở đây? Chỉ có điều, hành vi của công tử đây có hơi quá đà, nếu không thu liễm một chút, nhẹ thì gãy chân gãy tay, nặng thì mất mạng. Lúc đó, đừng trách ta không báo trước." Bình thường hắn cũng lười nhắc nhở, nhưng vì Thanh Hạm là người nơi khác đến, không biết nàng là ai, vả lại, hắn thấy nàng mi thanh mục tú, cũng không giống mấy tên háo sắc vô công rỗi nghề, thần sắc tuy có chút khinh nhờn, nhưng trong mắt lại không có vẻ da^ʍ tà như những tên nam tử khác.

Thanh Hạm nghe giọng nói ôn nhuận như nước, lại mượt mà như ngọc, không kiều mỵ như nữ tử bình thường, mà hơi trầm thấp, có một loại ma lực không nói nên lời. Vừa cất lên đã khiến người nghe cảm thấy cả lục phủ ngũ tạng đều vô cùng thoải mãi, không nũng nịu như những nữ tử khác, cũng không thô ráp, trầm khàn như nam tử, giọng nói vừa trong trẻo, lại lạnh lùng, vô cùng êm tai. Nhưng mà, nội dung nói ra thì mười phần là cảnh cáo, khiến cho nàng cũng cảm thấy không được thoải mái lắm.

Từ xưa đến giờ, Thanh Hạm chỉ thích nghe nói mềm, không thích cứng rắn, dù giọng nói của mỹ nhân kia có dễ nghe, khiến nàng mê hoặc, nhưng cũng không nén được lửa giận dâng lên trong lòng. Từ nhỏ đến lớn, còn chưa có ai dám uy hϊếp nàng, nàng thấy nàng ta ngồi đây một mình, tuy nói là địa bàn của nàng ta, nhưng xung quanh không có ai, cho dù có người đi chăng nữa, với thân thủ của nàng thì cũng không ngán gì cả, Thanh Hạm vốn đã to gan, cây quạt trong tay nhẹ lay động, nàng đưa tay ra khẽ vuốt hai má nàng kia, vừa vuốt vừa nói: "Tuy nói đây là địa bàn của tiểu nương tử, nhưng với thân phận của ta, cũng không muốn làm nhục nàng, hôm nay, nàng theo ta đi, cha ta quyền cao chức trọng, hôm khác nhất định sẽ dâng sính lễ thật lớn đến nhà nàng." Dứt lời còn hơi nháy mắt trêu nàng ta.

Mỹ nhân kia thấy hành động của nàng càng ngày càng quá mức, lại còn dám đưa tay lên vuốt mặt hắn! Nét mặt bỗng âm u, sát khí càng nặng thêm. Vốn là hắn muốn tránh bàn tay ma quỷ của Thanh Hạm, ai ngờ Thanh Hạm dùng thân pháp sở trường, lại tương đối cao minh, bịt kín hết đường lui của hắn, nhất thời hắn chưa kịp chuẩn bị thì mặt đã bị Thanh Hạm vuốt ve rồi.

Con ngươi trong trẻo của mỹ nhân bùng lên lửa giận, một cảm giác ghê tởm dâng lên trong lòng, hắn lớn đến như vậy, tuy rất nhiều lần bị nam tử đùa giỡn, nhưng chưa từng có người nào thực sự chiếm được tiện nghi của hắn, chứ đừng nói là đυ.ng đến mặt hắn. Hơn nữa, những kẻ đã từng đùa giỡn hắn, kể cả có không chiếm được tiện nghi, thì cũng bị hắn chỉnh cho đến nơi đến chốn, hoặc đứt tay đứt chân, hoặc là không còn hình người, nghiêm trọng hơn nữa, thì trực tiếp để làm mồi cho cá đi. Hôm nay hắn đang có chút tâm sự cần suy nghĩ, thấy hắn ta cũng là một thiếu niên tài tuấn, vốn không muốn động sát khí, nhưng tên này, càng lúc càng quá đáng, còn dám sờ mặt hắn nữa! Thật đúng là không muốn sống nữa mà!

Thanh Hạm thấy nàng ta muốn tránh, cũng hơi giật mình, nàng nhìn ra nữ tử này cũng có chút căn cơ võ công, nhưng vẫn tránh không thoát được bàn tay nàng, trong lòng cũng có chút đắc ý. Lại thấy nàng kia tuy bị nàng đυ.ng đến, nhưng trên mặt không có sự thẹn thùng hay lửa giận giống các nữ tử thông thường, ngược lại, lại toàn thân nàng ta phát ra một luồng sát khí mãnh liệt, khuôn mặt đầy vẻ chán ghét. Thanh Hạm hơi ngạc nhiên, cô gái này có lai lịch thế nào, trên người lại có sát khí lớn như thế. Lẽ ra nàng phải đề phòng hơn, nhưng thấy nàng kia nhìn có vẻ mảnh mai, thì năng lực có thể lớn đến đâu được chứ? Vậy nên nàng cũng chẳng để tâm.

Mỹ nhân kia thản nhiên nói: "Đăng đồ tử trên đời này không ít, nhưng to gan lớn mật như ngươi thì đúng là không nhiều lắm. Dám giương oai tác quái trên đất của ta, ta thấy, ngươi đúng là chán sống rồi. Muốn thành thân với ta, còn không tự xem lại mình xem có bao nhiêu gia sản?" Lời nói thì vô cùng tàn nhẫn nhưng giọng điệu thì vẫn dịu dàng đến lạ thường.

Thanh Hạm hơi kinh hãi, hiển nhiên là nàng đã quên mất lời dặn của Huyền Cơ Tử trước khi nàng bước chân vào giang hồ, sư phụ đã từng dặn: "Bước chân vào giang hồ, phải đề phòng nhất là nữ nhân và trẻ nhỏ", nàng vẫn cảm thấy mình là nữ nhân khó đối phó nhất trên đời, không ngờ hôm nay lại gặp một người còn lợi hại hơn nàng. Thanh Hạm chưa kịp phản ứng đã cảm thấy người tê rần, nàng kia điểm huyệt nàng, toàn thân không động đậy được, giương mắt nhìn nàng kia, đã thấy trên tay nàng ta đang cầm kim thêu, hóa ra nàng ta dùng kim thêu để điểm huyệt, Thanh Hạm không kìm được mà kinh hãi.

Mỹ nhân cũng không thèm liếc mắt nhìn nàng một cái, nhẹ nhàng vỗ tay, hai đại hãn từ trong rừng xông ra, cử chỉ nhẹ nhàng, võ công có vẻ cũng không thấp. Chỉ nghe nàng ta phân phó: "Ném hắn vào Phượng Trì làm mồi cho cá!"

Hai gã đại hán nói: "Vâng, Đại tiểu thư!"

Thanh Hạm rối lên, nàng chưa từng gặp rắc rối như vậy, vừa muốn chửi ầm lên, mới phát hiện ra, nàng kia điểm cả huyệt câm của nàng, đến khóc cũng không khóc nổi! Hôm nay xem như nàng đúng là lật thuyền trong mương rồi.

Thêm Bình Luận