Chương 23: Ánh mắt của Tiểu Thất

Đám người Lộ gia bị mang đi, người xem náo nhiệt cũng tốp ba tốp năm tản đi. Chỉ để lại mấy người Hồng phủ cùng mẹ con Lộ Tiểu Vân.

Tĩnh nương lau nước mắt, ùm một cái quỵ xuống đất, trầm giọng nói: "Cám ơn, cám ơn các ngươi, nếu không phải các ngươi, mẹ con chúng ta..." .

Hồng Phong vội vàng đem nàng kéo lên, cười nói: "Chuyện vặt vãnh, không cần cám ơn."

"Ngươi nếu là quả thực muốn tạ ơn, thì để cho Vân nha đầu làm nhiều chút thức ăn ngon." Lạc thần y bổ sung nói.

Tiểu Thất một ánh mắt sắc bén tới, nói: "Lão quỷ thèm ăn, thèm ăn chết ngươi, cũng không cho ngươi ăn."

"Ngươi, ngươi, thằng nhóc con cánh ngươi cứng cáp rồi phải không." vừa nói vừa muốn đánh Tiểu Thất, bị Hồng Phong gắt gao níu lại.

"Tiểu Vân muội muội, mặt ngươi còn đau không?" Tiểu Thất ôn nhu hỏi.

Lộ Tiểu Vân trong lòng ấm áp, có người bảo vệ cảm giác thật tốt, mặc dù đối phương chỉ là một đứa trẻ mười tuổi, nhưng hắn biểu hiện ra khí tràng kiểu bá đạo tổng tài, Lộ Tiểu Vân rất là hưởng thụ.

"Không quá đau, cám ơn ngươi Tiểu Thất."

Tiểu Thất ngượng ngùng nói: "Sau này không cho phép nói cám ơn, ta cùng ngươi là ai với ai a".

Nói xong hắn xoay người đi tới bên người Lạc thần y, lấy lòng kêu lên: "Lạc gia gia" .

Lạc thần y ngạo kiều ngước đầu, cũng không để ý tới hắn, hừ, quỷ nhỏ, ngươi cũng có thời điểm cầu ta.

Tiểu Thất kéo ống tay áo của hắn làm nũng nói: "Lạc gia gia, gia gia tốt của ta, Tiểu Thất sẽ chuẩn bị cho ngươi rất nhiều rất nhiều đồ ăn ngon."

Lạc thần y không chịu nổi Tiểu Thất nũng nịu, cả người nổi da gà, ném cho hắn một cái bình bạch ngọc, nói: "Thuốc lão phu mới chế ra, sẽ không lưu lại một chút sẹo nào."

"Nếu là để lại sẹo, làm thế nào?" Tiểu Thất chất vấn.

"Ngươi, ngươi... Hừ" Lạc thần y phùng mang trợn mắt đi, lại có người hoài nghi thuốc hắn phối, đây chính là linh dược ngàn vàng không mua được, hừ, thằng nhóc con không biết nhìn hàng.

Ngón tay nhỏ nhắn thon dài của Tiểu Thất quẹt một lớp thuốc cao trắng như tuyết, nhẹ nhàng thoa ở trên mặt Lộ Tiểu Vân, một bên lau một bên còn ôn nhu thổi, trong miệng lẩm bẩm: "Thoa thuốc liền hết đau, thuốc này khá tốt, lão đầu tử bình thường cũng không bỏ được lấy ra."

Sau khi thoa thuốc, Tiểu Thất thuận tay đem bình bạch ngọc đưa cho Tĩnh nương.

"Tĩnh di, ngươi cũng mau bôi ít thuốc đi."

Tĩnh nương cầm bình bạch ngọc, lúng túng không biết như thế nào cho phải, nàng thương tích phần lớn ở trên người, muốn cỡi quần áo mới có thể bôi thuốc, nơi này có mấy người đàn ông, lại là ban ngày ban mặt, quả thực làm khó nàng.

Đỏ lên mặt nói: "Cám ơn tiểu công tử, ta, ta về nhà lại bôi thuốc."

"Nương, người mang đệ đệ muội muội đi về trước, ta đến trấn trên đi dạo một vòng, muộn chút trở lại." Lộ Tiểu Vân vốn chính là phải đi trấn trên hỏi thăm gạch ngói nguyên vật liệu, chẳng qua là bị làm trễ nải nửa ngày, chính sự vẫn phải làm.

"Vậy ngươi cẩn thận một chút" Tĩnh nương biết Lộ Tiểu Vân đi trấn trên là vì chuyện xây nhà.

“A Sài, ngươi cũng trở về đi, hỗ trợ trông coi nhà." Lộ Tiểu Vân sờ cái đầu lông xù của A Sài nói, A Sài không vui lắc lắc cái đuôi, nó muốn đi cùng Lộ Tiểu Vân, bảo vệ tiểu chủ nhân của nó.

Lộ Tiểu Vân biết tâm tư của nó, trấn an vỗ vỗ đầu nó, nói: "Ngươi bảo vệ nương cùng đệ đệ muội muội của ta, chính là bảo vệ ta, ngoan, ta trở lại là thịt xương cho ngươi ăn."

A Sài gật đầu một cái, ngoan ngoãn đi theo Tĩnh nương hướng trên núi đi.

"Chó này thật có linh tính" Hồng Phong nhìn mấy người đã đi xa nói.

"Đúng vậy! Nếu không phải nhờ A Sài, chúng ta hôm nay liền phải thua thiệt lớn" Lộ Tiểu Vân cũng cảm khái nói: "A Sài là chó hoang ta ở trên đường nhặt được, không nghĩ lại có linh tính như vậy."

Lộ Tiểu Vân nói xong ôm lấy Tiểu Mao Cầu chuẩn bị cáo từ: "Hồng gia gia, hôm nay cám ơn các ngươi. Ta phải đến trấn trên đi một chuyến, liền đi trước."

Tiểu Thất không bỏ được cho Lộ Tiểu Vân rời đi, hắn đã mấy ngày chưa thấy qua Tiểu Vân muội muội của hắn, vội vàng nói: "Ta cũng đi, ta cũng đi, ta còn chưa từng đến trấn trên đi dạo qua đây?"

Hồng Phong cưng chiều nhìn Tiểu Thất, dù sao cũng còn con nít, ham chơi là thiên tính còn không có rút đi, suy nghĩ hắn gần đây thân thể cũng không tệ lắm, liền gật đầu đáp ứng.

"Vân nha đầu, ngươi đem Tiểu Thất cũng mang đi đi! Ngồi xe ngựa Hồng phủ đi, trên đường cũng có thể có thể chiếu ứng lẫn nhau."

"Được rồi!" Lộ Tiểu Vân ôm Tiểu Mao Cầu đi Hồng phủ ngồi xe ngựa, nhìn vẻ mặt Tiểu Thất hết sức phấn khởi, nàng cảm thấy ngồi xe ngựa cũng không coi là một chuyện xấu.

Hồng Tam lái xe, Lộ Tiểu Vân cùng Tiểu Thất ở trong buồng xe trêu chọc Tiểu Mao Cầu, Tiểu Mao Cầu đối với người xa lạ địch ý rất lớn, nhưng hết lần này tới lần khác lại rất thích Tiểu Thất, chui vào trong ngực hắn cũng không muốn đi ra, chọc cho Lộ Tiểu Vân sinh khí, đây rốt cuộc là linh thú của ai.

“Ông ngoại ngươi yên tam để ta mang ngươi ra cửa như vậy, không sợ ta đem ngươi bán?”

"Không sợ" Tiểu Thất chân thành nói, đùa gì vậy, Hồng Phong làm sao có thể để cho hắn một người ra cửa, ngoài sáng chỉ có Hồng Tam một người đánh xe, trong tối còn không biết ẩn giấu bao nhiêu ám vệ.

Xe ngựa chính là nhanh, chưa tới một canh giờ, bọn họ đã đến Lâm Hà trấn, trấn trên vẫn như trước vậy, phi thường náo nhiệt, tiếng người ồn ào. Trừ lần đầu tiên có cảm giác mới mẽ ra, Lộ Tiểu Vân đã không còn thấy có gì mới lạ, ngược lại là Tiểu Thất dọc theo đường đi ríu rít, một bộ dáng vẻ rất ít đi ra ngoài.

Chỉ chốc lát sau, hắn liền mua nhiều loại đồ chơi nhỏ, còn có các loại đồ ăn vặt, Hồng Tam trên người trên tay treo đầy ắp. Lộ Tiểu Vân trong đầu nghĩ đều nói đàn bà thích đi dạo phố mua đồ, đàn ông này cũng có thích đi dạo phố.

Đi tới một tiệm bán đồ trang sức, Tiểu Thất hết sức phấn khởi chạy vào, chú tâm chọn lựa một cây trâm khảm đầy trân châu, trên cây trâm có tất cả lớn nhỏ chừng mười viên trân châu, trân châu có màu phấn hồng, tỏ ra quý khí bức người, nhưng ở trong mắt Lộ Tiểu Vân ngược lại cảm thấy tục tằng, nàng thích đồ trang sức đơn giản thoải mái.

"Tiểu Vân muội muội, cái này đưa cho ngươi, ngươi nhìn này trân châu thật khả ái, rất hợp với ngươi." Tiểu Thất khuôn mặt kích động đỏ bừng.

"Ách..." Rõ ràng trong cửa hàng còn có rất nhiều cây trâm tinh xảo, nhưng Tiểu Thất hết lần này tới lần khác lại chọn cây này, đây là ánh mắt của thẳng nam sao.

"Tiểu thiếu gia mắt thật là tốt, cây trâm này rất hợp với da cô nương." Chủ tiệm cũng bắt đầu trợ công, mặc dù Tiểu Thất mặc vải thô áo gai, nhưng hắn khí độ bất phàm, tiêu bạc cũng không nương tay, nhất định là tiểu thiếu gia trong phủ nhà nào cải trang ra cửa chơi đùa.

"Ngươi mau thử nhìn một chút, ta thấy rất đẹp." Tiểu Thất đem cây trâm đưa cho Lộ Tiểu Vân.

Lộ Tiểu Vân không thể làm gì khác hơn là nhận lấy cây trâm, tiện tay cắm ở trên đầu, hỏi: "Như thế nào?"

"Ừ, rất dễ thương, rất xứng đôi với khuôn mặt tròn vo của ngươi." Tiểu Thất hài lòng nhìn nàng.

Đây là nói nàng mặt tròn? Hừ, lười để ý bọn họ, Lộ Tiểu Vân xoay người đi.

" Chờ ta một chút a! Ngươi đi đâu vậy a!" Tiểu Thất bận bịu đuổi theo, Lộ Tiểu Vân bịt tai không nghe, ngược lại bước nhanh hơn.

"Tiểu Tam, nàng tại sao tức giận." Tiểu Thất không hiểu hỏi.

"Ta nói thiếu gia, ngươi có thể hay không đừng gọi ta là tiểu tam a! Còn nữa, ngươi nhìn ta hiểu được tâm tình của cô nương người ta sao?" Hồng Tam vẻ mặt đau khổ nói.

Lộ Tiểu Vân giận đùng đùng đi một đoạn đường, đột nhiên cảm thấy mình quá không phóng khoáng rồi, người ta tặng quà cho mình, nói rõ là người ta có một mảnh tâm ý, mình không cảm kích cũng được đi, còn bày ra sắc mặt, đây thật là chuyện trà xanh mới có thể làm được.

Nàng đem cây trâm lấy xuống, cầm trong tay, thả chậm bước chân chờ hai người bọn họ đuổi theo.

"Tiểu Thất, cám ơn ngươi tặng ta cây trâm, ta rất thích."

"Thích liền tốt, cây trâm đẹp mắt như vậy, nào có người không thích." Tiểu Thất đắc ý nói.

Lộ Tiểu Vân đầu đầy hắc tuyến, trong đầu nghĩ sau này sẽ không đeo, nói sang chuyện khác: "Ta muốn nghe một ít chuyện, chính ngươi đi dạo một chút đi."

"Ngươi muốn hỏi thăm chuyện gì, ta cũng phải đi." Tiểu Thất rất sợ Lộ Tiểu Vân bỏ lại hắn, từng bước từng bước đi theo nàng.