Có bạc rồi thì phải mua mua mua, trong nhà thiếu đồ vật thật sự là quá nhiều. Lần này đặc biệt mua sắm rất nhiều lương thực và gia vị làm món ăn, có tùy thân không gian của Tiểu Mao Cầu, cũng không sợ khiến người ta đỏ con mắt. Mua chút nhu phẩm cần thiết cho cuộc sống, nhất là cái cuốc, đặc biệt mua hai cái nhỏ. Bạc còn dư lại phải cất thật tốt, sớm xây một tòa căn phòng lớn, luôn sống trong nhà lá bốn bề gió lùa không phải kế hoạch lâu dài.
Để cho người đem đồ đưa đến ngõ hẻm không người, người giao hàng mặt đầy nghi ngờ khó hiểu, Lộ Tiểu Vân giải thích nói sẽ có người tới nơi này đón nàng, tiểu nhị giao hàng lúc này mới yên tâm rời đi.
Lộ Tiểu Linh xa xa nhìn thấy nàng liền kêu lên: "Tỷ, Tỷ, ngươi đã trở lại, kiếm được bạc sao?"
"Kiếm được, kiếm được, muội trước để cho ta uống miếng nước." Một đường đi về tới, vừa khát vừa mệt, nàng ừng ực uống một tô nước lớn, lúc này mới đem chuyện phát sinh hôm nay đầu đuôi gốc ngọn nói cho Tĩnh nương cùng Lộ Tiểu Linh.
Trái tim treo lơ lửng của hai người cuối cùng cũng buông xuống, nghe thấy một trăm cân măng lại bán năm lượng bạc, đây cũng không phải là số tiền nhỏ, Tĩnh nương vui vẻ đến nước mắt rưng rưng. Thật ra thì măng chỉ bán được hai lượng bạc, còn lại là do công thức nấu ăn Lộ Tiểu Vân cung cấp, Kỳ Bảo Ngọc cho tiền thưởng.
"Ai nha! Ta quên đem cây trâm của nương chuộc về." Trên đường trở về, nàng luôn cảm thấy quên chuyện gì đó, nguyên lai là đem chuyện này quên mất.
"Ngươi đứa nhỏ này, sợ hãi như vậy làm gì, lần sau lại đi là được.” Tĩnh nương buồn cười nói.
Cũng đúng, qua mấy ngày nữa còn phải lại đi đưa măng, nàng cùng Kỳ Bảo Ngọc đã hẹn xong, ba ngày sau đi xem một chút tình huống, rồi quyết định số lượng mua.
"Vân nhi, mau ăn cơm sớm rồi nghỉ ngơi một chút đi! Nhìn con quá mệt mỏi rồi."
"Nương, con không mệt, tháng này người ngàn vạn lần chớ hóng gió cùng dùng nước lạnh, tổn thương đến căn nguyên sẽ không tốt."
"Nương trong lòng hiểu rõ, thức ăn là Linh nhi làm, ngươi đi nhanh ăn đi!" Tĩnh nương trong lòng ấm áp dễ chịu, thật lâu không có loại cảm giác được người quan tâm này.
Ngày thứ hai, hai tỷ muội như cũ đi rừng trúc đào măng, măng bán ra tiền, hai người càng có động lực hơn. Ban ngày mệt quá sức, buổi tối ngã xuống giường liền ngủ, cũng không rãnh nghĩ đến những chuyện khác, ngược lại cảm thấy viên mãn.
Ba ngày sau, Lộ Tiểu Vân lại đi một chuyến đến Phiêu Hương lâu, món măng bán không tệ. Kỳ Bảo Ngọc gia tăng đơn đặt hàng, để cho Lộ Tiểu Vân một lần đưa hai trăm cân măng. Lộ Tiểu Vân nhận bạc, cố ý tới cửa hàng đem cây trâm bạch ngọc chuộc về, đó là thứ duy nhất để nương niệm tưởng cha.
Tĩnh nương nhận được cây trâm mắt lệ rưng rưng, khóc không kìm được, hai tỷ muội Lộ Tiểu Vân không biết khuyên nàng như thế nào, chỉ có thể nói để cho nàng nghĩ thoáng một chút.
Hôm đó đi đào măng xong, hai tỷ muội về nhà ăn cơm trưa, xa xa nghe trong nhà lá có tiếng người nói chuyện sợ là lưu manh, hai tỷ muội mỗi người tìm một cây gậy, rón rén đến gần nhà lá.
Nghe bên trong có tiếng cười nói, thanh âm còn rất là quen thuộc, vào nhà nhìn một cái, nguyên lai là Lạc thần y cùng Tiểu Thất tới. Lạc thần y cùng Tĩnh nương trò chuyện với nhau rất vui vẻ, Tiểu Thất cùng Tiểu Mao Cầu cũng chơi đến lạc bất diệc hồ.
“Chào Lạc gia gia.” Hai tỷ muội lễ phép chào hỏi.
“Nha đầu tốt, ta tới nhìn Tĩnh nương một chút, ừ, khôi phục cũng không tệ lắm, dưỡng một đoạn thời gian nữa là có thể tốt trở lại." Lạc thần y vuốt bộ râu hoa râm nói.
“Tạ ơn thần y xuất thủ cứu giúp." Lộ Tiểu Vân trịnh trọng cúi người cảm tạ, Lộ Tiểu Linh cũng học dáng vẻ của tỷ tỷ cúi người chắp tay.
"Được rồi, được rồi, các ngươi thật muốn cảm ơn ta, liền đem kia cái gì măng làm tới cho lão phu nếm thử một chút. Lão phu không có yêu thích gì khác, chỉ có cái miệng ham ăn. Còn có cái đó thịt kho, nghe Tiểu Thất nói mùi vị tuyệt vời, thịt ta cũng cho người mang tới rồi." Lạc Kỳ chỉ thịt thăn một bên thản nhiên nói, hắn người này trừ say lòng y thuật, còn ưa chuộng thức ăn ngon cùng rượu ngon.
Lộ Tiểu Vân thầm nghĩ, này là tới kiểm tra lại gì a, chính là tới cọ cơm, còn biết tự mang nguyên liệu tới, đây nên là thèm ăn bao nhiêu a!
"Lạc gia gia, ngài ngồi chốc lát, ta đi nổi lửa nấu ăn."
"Không gấp, không gấp, ta cùng nương ngươi trò chuyện thật vui, thật lâu không có sung sướиɠ như vậy." Lạc kỳ vén râu thỏa mãn nói.
Tĩnh nương là một dã nông phụ, có thể cùng thần y y thuật cao minh trò chuyện cái gì?
"Các ngài trò chuyện gì vậy? Hăng say như vậy, ta ở ngoài nhà cũng nghe thấy." Lộ Tiểu Vân tò mò hỏi.
"Trò chuyện chưng cất rượu, nghe nương ngươi nói về rượu thật là một loại hưởng thụ." Lạc kỳ mặt đầy một bộ say mê, tựa như hắn đã uống rượu ngon vậy.
"Rượu, nương người biết chưng cất rượu?" Lộ Tiểu Vân nghi hoặc nhìn Tĩnh nương, trong trí nhớ của Lộ Tiểu Vân, Tĩnh nương cho tới bây giờ không có cất qua rượu, cũng không có nghe nàng nói qua rượu.
"Ta cũng không biết là chuyện gì, Lạc thần y nói tới các loại rượu ngon, đầu óc ta trong tự động liền xuất hiện quá trình chưng cất rượu, tựa như cất qua rất nhiều lần vậy, nhưng ta rõ ràng không có cất qua rượu." Tĩnh nương cũng là mặt đầy nghi ngờ.
"Chẳng lẽ cùng mất trí nhớ của người có liên quan?"
"Có lẽ vậy!"
Lộ Tiểu Vân càng tò mò về thân phận của Tĩnh nương, nàng không chỉ có dáng dấp đẹp, còn rất có tu dưỡng, cùng những phụ nhân khác trong thôn hoàn toàn khác nhau. Chính là bởi vì như vậy, Lộ Lý thị thường xuyên mắng nàng là hồ ly tinh.
"Lạc gia gia, chứng mất trí nhớ cảu nương ta có thể chữa khỏi hay không."
“Chứng mất trí nhớ của nương ngươi ngoài mặt là ngoại thương đưa tới, trên thực tế là nàng cố ý tự mình lựa chọn quên mất, có thể là trí nhớ lúc trước quá mức đau khổ, không muốn đối mặt đi! Muốn khôi phục trí nhớ, cần thời cơ, tìm được thời cơ là có thể khôi phục."
Lộ Tiểu Vân làm mấy món ăn gia đình, Lạc thần y từng cái thử qua, khen không dứt miệng. Hô to đã ghiền, trực tiếp khen Lộ Tiểu Vân tay nghề tốt.
Sau ngày hôm đó, Lạc thần y cùng Tiểu Thất cách ba ngày năm bữa lại tới cửa, mỗi lần tới đều không đi tay không, có lúc tự mang nguyên liệu nấu ăn, có lúc mang bánh ngọt, nhiều nhất chính là thuốc. Vết sẹo trên mặt của hai tỷ muội Lộ Tiểu Vân dưới sự bôi thuốc dần dần khôi phục như lúc ban đầu, vết thương trên trán Lộ Tiểu Vân cùng trên mặt Lộ Tiểu Linh cũng không có để lại vết sẹo, lại thêm gần đây cơm nước tốt, hai chị em gái càng xinh đẹp hơn.
Ban đầu là một già một trẻ hai người tới chùa cơm ăn, sau đó lại tăng thêm Hồng Phong. Ba người bởi vì ăn một miếng thức ăn Lộ Tiểu Vân làm, thừa dịp thời điểm Hồng Hoàng thị không chú ý len lén chạy ra cửa. Hồng Hoàng thị thường xuyên làm bữa cơm trưa xong, phát hiện người không thấy, tức giận đến giậm chân. Đem thức ăn qua loa ném ở phòng bếp, ngược lại tiện nghi đám ám vệ kia, ăn được vài bữa ăn tươm tất.
Vì phòng ngừa nhà hai lão ngoan đồng cùng tiểu bất điểm lại chạy ra ngoài ăn chùa uống chùa, Hồng Hoàng thị thường thường nhìn chằm chằm bọn họ ăn cơm trưa xong, mới có thể tự do hoạt động, ba người thấy Hồng Hoàng thị là lại trốn. Thật ra thì, tài nấu nướng của Hồng Hoàng thị không hề kém, chẳng qua là kỹ thuật của Lộ Tiểu Vân cao hơn một nước, ăn ngon hơn rồi liền coi thường những món ăn ở mức trung bình, huống chi là mấy cái miệng rất thích ăn hàng này.
Chuyện náo nhiệt của Hồng phủ, Lộ Tiểu Vân một mực không biết, nàng mỗi ngày bận bịu đào măng, cách mấy ngày lại đi Phiêu Hương lâu đưa một lần hàng, thỉnh thoảng còn phải chú tâm chuẩn bị cơm trưa khoản đãi mấy người tới ăn chùa cơm. Cuộc sống chỉ như vậy qua hơn một tháng, Tĩnh nương ra tháng, bắt đầu giặt quần áo nấu cơm. Nàng cũng muốn đi đào măng, Lộ Tiểu Vân không cho, để cho nàng ở nhà chiếu cố thật tốt đứa nhỏ.
Chỉ là giá măng đã giảm từ lúc ban đầu hai mươi văn một cân hạ xuống năm văn một cân, măng đã thành thức ăn mà nhà nhà đều có thể mang lên bàn ăn. Người bán măng lại là nối liền không dứt, mùa đông vốn là rảnh rỗi, biết được măng có thể bán lấy bạc, so với đốn củi thoải mái hơn, trai gái già trẻ cũng đến trên núi đào măng.
Thời điểm Lâm Hà trấn xuất hiện những người bán măng khác, Lộ Tiểu Vân cũng biết giá cả sẽ giảm, nàng cũng không cần phải giấu giếm, khi đến nhà Lý Đại Ngưu trả lại cái cuốc, nói cho bọn họ biết măng có thể bán lấy tiền, cùng với phương pháp ăn măng.
Trải qua một nhà Lý Đại Ngưu tuyên truyền, người trong thôn biết măng có thể bán lấy bạc, trên núi liền náo nhiệt. Dần dần mọi người đã không còn đem mẹ con mấy người Tĩnh nương người nhà Lộ gia nhập làm một để nói chuyện, nhất là biết được măng có thể ăn là Lộ Tiểu Vân phát hiện, nhìn thấy hai tỷ muội Lộ Tiểu Vân liền cảm thấy thân thiết vô cùng.
Lên núi đào măng, đi qua nhà lá cũng sẽ chào hỏi Tĩnh nương, thỉnh thoảng Tĩnh nương cũng sẽ bảo các nàng tới uống một chút nước, tán gẫu một chút, ngược lại cũng hòa hợp.
Chuyện mẹ con Tĩnh nương kiếm được bạc, toàn thôn đều biết, Lộ Tiểu Vân một mực đề phòng Lộ gia tới gây chuyện, không nghĩ tới bình an qua hơn một tháng, sau đó sau khi nghe ngóng mới biết, Lộ Lý thị bận bịu cho khuê nữ yêu quý của nàng Lộ Trường Lan tìm nhà chồng.
Lộ Trường Lan năm nay mười tám, ở trong thôn coi như là gái già chưa gả, không biết Lộ Lý thị muốn cho nàng tìm cá dạng gì nhà chồng gì, nói thật, Lộ Tiểu Vân còn thật tò mò.