Lộ Tiểu Vân hư hư thực thực ngủ một giấc, theo như nguyên văn lời cô nói thì giấc ngủ này muốn ngủ tới thiên hoang địa lão, ngày chuyển sao dời. Thức trắng mấy đêm cuối cùng cũng hoàn thành xong luận văn tốt nghiệp, sao có thể không ngủ một giấc thật ngon chứ?
Chẳng qua là cách thức dậy có chút đặc biệt, cô hoảng sợ nhắm mắt lại, mở ra, lại nhắm, lại mở. Một khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn trắng nõn hiện ra trước mắt, đôi mắt to dễ thương nhìn thấy cô tỉnh lại trong nháy mắt toả ra ánh sáng vui mừng kinh ngạc, khóe miệng nở một nụ cười, vẻ mặt như trút được gánh nặng, nhẹ nhõm hẳn lên.
"Ngươi rốt cuộc cũng tỉnh, ai, ai, ngươi chớ nhắm mắt a!"
Đứa bé trai đặt mông ngồi dưới đất không chút để ý bùn đất sẽ làm bẩn bộ quần áo đắt tiền của mình, nhặt một phiến lá lớn, quạt một làn gió nhẹ, khoa trương thở hổn hển.
Mặc dù đang là đầu đông, không khí có hơi se lạnh, nhưng việc chạy đi chạy lại cũng khiến nó mệt mỏi, quần áo ướt đẫm mồ hôi.
"Này, ngươi mau dậy đi! Mặt đất rất lạnh, tiểu gia mệt mỏi không có sức quản ngươi. Ngươi nói ngươi một người sao lại nằm ở đây, nếu không phải gặp được ta ngươi đã sớm mất mạng rồi. Ngươi xem trên đầu ngươi chảy máu, đem quần áo của ta cũng làm bẩn. Vì tìm thuốc, tìm nước cho ngươi mà ta phải chạy, ừm, thật là nhiều chuyến." Cậu bé hướng về phía cô gái đang nằm, nói lải nhải.
Lộ Tiểu Vân đành nhận mệnh mà mở mắt ra, thấy trời sắp tối, cô áo quần đơn bạc nằm trong rừng cây trên núi, trên người phủ rất nhiều lá cây khô, nếu là cô còn không tỉnh lại, phỏng chừng sẽ bị lá cây chôn vùi!
Rõ ràng là ở kí túc xá viết luận văn, viết xong chữ cuối cùng liền bò lên giường ngủ thϊếp đi, làm sao tỉnh lại đã đến chỗ này? Tiểu ca ca xinh đẹp này lại là ai?
Một loạt nghi vấn khiến đầu Lộ Tiểu Vân muốn nổ tung, cô dùng sức nện lên đầu mình một cái, một lượng lớn ký ức tràn vào khiến đầu cô càng đau.
“Này, ngươi có phải bị ngốc không? Nào có ai lại tự đập đầu mình.” Cậu bé hoảng sợ hét lên.
Lộ Tiểu Vân không rảnh để ý đến sự kinh hoảng của cậu bé, cô đang tiêu hóa những ký ức vừa nhận được.
Ông trời ơi! Cô thực sự đã xuyên qua, từ một sinh viên đại học sắp tốt nghiệp lắc mình một cái thành đích trưởng nữ của nhị phòng Lộ Đại Sơn thôn Hạ Hà trấn Lâm Hà nước An Dương. Ở kiếp trước cô vì làm việc quá độ mà đột ngột qua đời.
Haiz. Thở dài, lại thở dài. Lộ Tiểu Vân cổ đại này cũng quá thảm rồi, bà nội thiên vị, ông nội vô lý, cha ngu trung, nương hèn yếu, Lộ Tiểu Vân và muội muội Lộ Tiểu Linh đã phải sống một cuộc sống chẳng khác gì heo chó ở nhà họ Lộ.
Ba ngày trước vừa truyền đến tin tức về cái chết của cha nàng Lộ Trường Lâm, cả nhà họ Lộ liền coi mẹ con các nàng như tai tinh, muốn nhanh chóng đuổi khỏi nhà họ Lộ. Lộ Trường Lâm nửa năm trước ra ngoài làm kiệu phu cho một thương đội, đây là một nghề có thu nhập không tồi nhưng rủi ro lại lớn. Trong quá trình áp vận thường xuyên gặp phải các loại nguy hiểm, nghiêm trọng hơn còn có thể chết người.
Lộ Trường Lâm là con thứ hai của Lộ lão cha và Lý thị, thuộc về dạng cha không đau nương không thương, trên có anh cả dưới có em trai. Lộ Lý thị thời điểm sinh lão nhị đau đớn suốt một ngày một đêm, máu chảy nhiều, thiếu chút nữa một xác hai mạng. Bà nhận định Lộ Trường Lâm là tai tinh, là điềm xấu, là đến để báo thù, nên từ nhỏ đối với ông không đánh thì mắng, thường thường ngay cả cơm cũng không cho ăn.
May thay, những người trong thôn lương thiện thường thường cho ông ít thức ăn, ông cúi đầu trông mong cho đến khi lên 10 tuổi, sau đó thật sự không chịu được Lý thị đánh chửi, len lén chạy đến trấn trên, trời xui đất khiến được thương đội cứu, sau đó liền ở lại thương đội. Thời gian đầu thì làm chút việc vặt, lâu dài cũng có thể một mình phụ trách một phía, rất được lão đại của thương đội coi trọng.
Qua hơn 10 năm phiêu bạt, lão đại thương đội kiếm đủ bạc rồi về quê dưỡng lão, Lộ Trường Lâm cũng mang nàng dâu Tĩnh Nương trở về thôn Hạ Hà. Tĩnh Nương là cô gái mà ông cứu được trên đường hành thương. Có thể là do bị kí©h thí©ɧ, Tĩnh Nương mất trí nhớ, quên hết thảy về bản thân. Lộ Trường Lâm hết lòng chiếu cố khiến cho bà đi theo người đàn ông không nói nhiều nhưng thực tế và có năng lực này.
Thời điểm phu thê Lộ Trường Lâm về thôn, Lộ Tiểu Vân đã năm tuổi, Lộ Tiểu Linh cũng sắp bốn tuổi, trắng trắng nộn nộn như hai tiểu tiên nữ khiến cho thôn dân cũng phải hâm mộ.
Lộ Trường Lâm mang không ít bạc, còn có Tĩnh Nương cùng hai nữ nhi xinh đẹp như hoa trở về thôn đã đưa tới một trận náo động trong thôn. Người trong thôn thường nán lại cổng của Lộ gia muốn nhìn một chút Tĩnh Nương mỹ mạo như hoa còn có hai tiểu cô nương xinh đẹp trông làm sao.
Lộ Lý thị tuy rằng không thích con thứ hai nhưng quả thực hắn cho gia đình được thể diện. Đoạn thời gian đó cái đuôi cũng hận không được vểnh lên trời đi, ngay cả Lộ lão cha cũng không có lòng làm việc, cả ngày mặt mũi hồng hào lắc lư qua lại trong thôn. Lâu dài, thôn dân cũng chán không còn hâm mộ một nhà Lộ Trường Lâm nữa, thái độ của Lộ lão cha cùng Lý thị cũng lãnh đạm.
Hai năm sau, Lộ Lý thị nghĩ mọi cách để đòi bạc từ Lộ Trường Lâm, đầu tiên là mang hiếu đạo ra đè người, sau lại là chơi xấu khóc lóc om sòm, thậm chí còn trộm cướp. Lộ Trường Lâm mang về được hai trăm lượng bạc bị Lộ Lý thị cướp đi không còn một mống, mà bạc này toàn bộ bị Lộ lão tam Lộ Trường Phong đem lên bàn đánh bạc.
Không có bạc chẳng khác nào hổ không răng, địa vị một nhà Lộ Trường Lâm một đường đi xuống, Lộ Lý thị khôi phục bản tính vốn có, đối với nhị phòng không đánh thì mắng, nhất là đối với Tĩnh Nương xinh đẹp lại không rõ lai lịch dùng hết thủ đoạn để hành hạ. Lộ Trường Lâm từ nhỏ đã ở dưới sự lạm dụng uy quyền của Lộ Lý thị mà lớn lên, đối với bà vừa sợ vừa hận, không có chút năng lực phản kháng nào. Chỉ ngắn ngủi nửa năm, người một nhà bị hành hạ đến người không ra người, quỷ không ra quỷ, nào còn cảnh tượng rạng rỡ như hai năm đầu lúc mới trở về.
Thấy người trong thôn không ai khen mình, Lộ Lý thị nhịn không được tức giận, suy tư mấy ngày thì cảm thấy vấn đề là do tiền bạc. Tối hôm đó bà liền đuổi lão nhị ra cửa đi kiếm bạc, nói không kiếm được tiền thì chết ở bên ngoài. Lộ Trường Lâm vốn là muốn mang Tĩnh Nương cùng hai đứa bé cùng đi nhưng thứ nhất là Lộ Lý thị không đồng ý, thứ hai là Tĩnh Nương lại có bầu, không thích hợp đi đường dài. Lại nói đối với chuyện kiếm bạc trong lòng ông còn không chắc chắn, không thể làm gì hơn là thu thập hành lý lên đường.
Lộ Trường Lâm trước khi đi đã cùng Tĩnh Nương và hai đứa bé đảm bảo, bất kể có kiếm được bạc hay không thì trong vòng hai tháng sẽ nhất định trở lại, ông là lo lắng cho thê tử mình. Nhưng ông cũng không thực hiện được lời hứa, nửa năm đến một chút tin tức cũng không có.
Lộ Lý thị chậm chạp không thấy được bạc, đem lửa giận phát tiết trên người ba mẹ con, để cho các nàng ngủ ở phòng chứa củi, ăn thức ăn cho lợn, làm việc nặng, thường xuyên bị đánh. Ba ngày trước, nghe người trong thôn nói có một thương đội bị sơn tặc cướp không còn một mống, không ai còn sống. Nghe nói đó là thương đội của Lộ Trường Lâm.
Cả nhà đều tin rằng Lộ Trường Lâm đã chết, Lộ Lý thị thấy bạc đã mất trắng, nộ khí xung thiên, muốn đáng chết ba mẹ con Tĩnh Nương, luôn miệng nói các nàng là tai tinh, khắc chết con trai bà, muốn một mạng đền một mạng.
Nàng dâu của Lộ Trường Phong, tiểu Lý thị kịp thời ngăn cản Lộ Lý thị lại. Nàng là cháu gái bên ngoại của Lộ Lý thị, lại gả cho đứa con út mà mình yêu thương nhất, trong bụng còn có đứa con đầu của Lộ Trường Phong, Lộ Lý thị đối với nàng hết đau lại yêu. Hai người ở trong phòng qua qua lại lại nói hai giờ, buổi tối lúc ăn cơm, thái độ của Lộ Lý thị đối với tỷ muội Tiểu Vân xoay chuyển ba trăm sáu mươi độ.
Đều nói khác thường tức là có quỷ, quả nhiên, hôm nay vừa ăn điểm tâm xong, Lộ Lý thị không để cho hai tỷ muội Lộ Tiểu Vân xuống làm việc, còn để cho hai đứa trẻ rửa mặt sạch sẽ, ngoan ngoãn ở nhà chơi đùa. Đứa trẻ bảy tám tuổi cảm thấy không cần làm việc thì rất hưng phấn. Đến buổi trưa, Lộ Trường Phong mang về một người quần áo sặc sỡ, người đầy mùi phấn.
Vừa xuống xe ngựa người nọ đã nhìn chằm chằm hai tỷ muội, vừa nhìn vừa lắc đầu: “Hình dáng cũng không tệ lắm, chính là có chút quá gầy.”
Mẹ con Tĩnh Nương lúc này mới biết Lộ Lý thị là muốn đem các nàng bán đến kỹ viện. Vốn là Lộ Lý thị muốn đem cả ba người các nàng đều bán, dung mạo Tĩnh Nương nhất định có thể bán giá cao. Chẳng qua là Tĩnh Nương đang mang bầu tám tháng, dù sao cũng là con cháu nhà họ Lộ, nếu bán nàng, lão tổ tông Lộ gia nhất định không tha cho bà, không thể làm gì khác hơn là trước bán hai đứa nhỏ.
Mấy người mặc cả nửa ngày cuối cùng cũng đem giá cả thương lượng tốt. Tú bà chuẩn bị mang hai đứa bé đi, ai cũng không nghĩ tới Lộ Tiểu Linh lại là một đứa trẻ mãnh liệt, tuổi còn nhỏ nhưng rất quyết đoán, tàn nhẫn dùng đá rạch mặt mình.
Lộ Tiểu Vân cũng bị ngã xuống trong quá trình lôi kéo, trán đập vào tảng đá, máu chảy thành sông mà ngất đi. Tú bà thấy hai người bị thương nghiêm trọng như vậy, tám chín phần mười là phá tướng rồi, hơn nữa có sống nổi hay không còn chưa chắc, liền hừ lạnh một tiếng, nhảy lên xe ngựa chạy mất.
Lúc này mới có một màn Lộ Tiểu Vân tỉnh lại ở trên núi này, chẳng qua tỉnh lại không phải Lộ Tiểu Vân ban đầu mà là sinh viên đại học thế kỉ hai mươi mốt lấy nhà làm tiêu chuẩn và mỹ thực để theo đuổi.