Nghe vậy, Nguyệt Nhi tán thành: “Ta cũng cảm thấy như vậy, lẽ ra thiếu gia nên cho Tiểu Hoa cô nương một danh phận mới phải.”
Danh tiết của nữ nhân rất quan trọng, chưa xuất giá đã ân ái với nam nhân, nếu bị truyền ra ngoài sẽ không hay ho gì!
“Muội cảm thấy có khả năng không?”
“Sao lại không được?”
“Ta vừa nghe phu nhân nói, đang chọn đối tượng thành thân cho thiếu gia rồi, mấy ngày nữa sẽ có tin tức.”
Thiếu gia muốn thành hôn? Nguyệt Nhi kinh ngạc.
“Nhưng… Nhưng dù như thế, vẫn có thể nạp Tiểu Hoa cô nương làm thϊếp mà!” Nguyệt Nhi ngây thơ nói: “Thiếu gia thích Tiểu Hoa cô nương như vậy, nhất định được mà.”
“Ta lại không nghĩ vậy.”
“Thế nào?”
“Nếu thiếu gia thật sự có ý muốn nạp Tiểu Hoa cô nương làm thϊếp, thì lúc cậu ấy có được muội ấy đã sớm nói với lão gia, phu nhân từ lâu rồi, nhưng cậu ấy lại không nói, vì sao?”
“Tại sao?” Nàng không hiểu.
“Bởi vì cậu ấy không hề có ý định đó!” Tiểu Chu lắc đầu: “Ngay từ đầu thiếu gia đã nói Tiểu Hoa cô nương là vật cưng, địa vị của vật cưng thì cũng chỉ như con chó con, mèo con, dù muội có thích chó con, mèo con thì cũng không thể thành thân với chúng được! Cho nên ta mới nói thiếu gia vốn không có ý định thành thân với Tiểu Hoa cô nương.”
“Vậy không phải Tiểu Hoa sẽ thiệt thòi sao?”
“Sao lại thiệt thòi? Nếu không có thiếu gia, Tiểu Hoa cô nương đã sớm chết đói ở đầu đường, nào được như bây giờ được ăn no mặc ấm chứ.”
“Hình như huynh nói cũng đúng…” Nhưng hình như cũng không đúng lắm…
“Cách tốt nhất là sau khi thiếu gia cưới chính thất, giúp Tiểu Hoa cô nương tìm một cọc hôn sự gả đi, nếu không ta sợ thiếu phu nhân thấy muội ấy được sủng ái, lại ghen, rất bất lợi cho Tiểu Hoa cô nương. Nếu không như vậy, cũng có thể sau khi thiếu gia thành thân, lại không yêu thương Tiểu Hoa cô nương nữa. Phải biết, địa vị của muội ấy trong phủ có được nhờ có chỗ dựa là thiếu gia, nếu thiếu gia không còn thích muội ấy nữa, muội ấy không danh không phận, lại không có nghề gì, chỉ sợ ngày tháng sau này sẽ khó sống.”
“Nhưng Tiểu Hoa cô nương đã trao thân cho thiếu gia rồi, ai còn dám lấy muội ấy chứ?”
Tiểu Chu trầm mặc một lúc, thấp giọng nói: “Nhất định sẽ có người đồng ý.”
Cái gì? Nguyệt Nhi kinh ngạc.
“Nếu thật sự thích một cô nương, sẽ không quan tâm xuất thân, tuổi tác, địa vị của nàng ấy, không quan tâm nàng ấy có còn trong sáng hay không.” Tiểu Chu bình tĩnh nhìn nàng, ánh mắt kiên định.
Ý mà Tiểu Chu nói có phải là…
“Ha ha! Ta đùa thôi!” Bỗng ý thức được mình đang nói gì, Tiểu Chu đỏ mặt, cố ý cười to rất khoa trương: “Muội đừng nghĩ nhiều, đừng nghĩ nhiều nhé!”
Để che giấu sự xấu hổ, Tiểu Chu bước nhanh hơn.
Lẽ nào…
Tiểu Chu có ý với Tiểu Hoa cô nương?
Nguyệt Nhi ngây ngốc.
Tiểu Chu thích Tiểu Hoa cô nương?
Mức táo xanh bị ném lên không trung, một thân thể màu trắng lao đến, khéo léo ngậm lấy miếng táo không sai một li, rồi lại nhanh chóng rơi xuống đất.
“Tiểu Hoa giỏi quá!” Đồng Tiếu Ngộ vỗ tay tán thưởng.
Tiểu Hoa được khen vui mừng chạy ra đằng trước, sau khi ngậm thêm một miếng táo, lại đến gần miệng của Đồng Tiếu Ngộ, hắn cũng cắn một cái chỗ mà Tiểu Hoa vừa cắn xong.
“Ngon không?” Tiểu Hoa hỏi.
“Ngon lắm, chỗ nàng cắn qua là ngon nhất.” Đồng Tiếu Ngộ sờ cái ót của nàng, rồi xoa phía sau cổ nàng, ánh mắt đầy dịu dàng.
“Hi!” Tiểu Hoa thích thú cười một tiếng, lại cắn một miếng, sau đó muốn cùng Đồng Tiếu Ngộ cùng nhau ăn sạch mức táo.
Nha hoàn vừa nhập phủ Miêu Nhi bưng mâm mức táo bên cạnh, thấy vậy ngẩn người.
Trước mắt rõ ràng là hai người, còn là một đôi nam nữ trẻ tuổi, sao nàng lại có ảo giác đang nhìn thấy chủ nhân và chó con đang chơi đùa vậy.
Miêu Nhi tới gần Nguyệt Nhi, nhẹ giọng hỏi: “Nguyệt Nhi tỷ, thiếu gia thường hay chơi cùng Tiểu Hoa cô nương như vậy sao?”
“Đúng vậy!” Nguyệt Nhi gật đầu.
“Nhưng chơi như vậy không phải rất lạ sao?”
Người với người sẽ chơi loại trò chơi ta ném ngươi nhặt thế này à? Hơn nữa, không phải nghe nói là thiếu gia cưng chiều Tiểu Hoa cô nương nhất sao, xem ra cũng không khác cưng chiều vật cưng là mấy?
“Không đâu! Bởi vì Tiểu Hoa cô nương là vật cưng của thiếu gia mà.”
“Hả?” Là vật cưng thật sao? “Nhưng Tiểu Hoa cô nương không phải là con người sao?”
Lẽ nào nàng ấy là hồ ly tinh biến thành người?
“Tiểu Hoa cô nương là cô nhi được thiếu gia nhặt được lúc nhỏ, cậu ấy nói muội ấy là vật cưng, ai cũng không ngăn được! Ngươi không thấy, tuy Tiểu Hoa ở trong phủ có sân riêng, còn có thể dùng cơm chung một bàn với chủ nhân, nhưng không ai gọi muội ấy là tiểu thư, lại gọi là cô nương, bởi vì địa vị của muội ấy trong phủ không giống người bình thường.”
“Thì ra là thế.” Miêu Nhi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Thì ra Tiểu Hoa cô nương quả đúng là vật cưng.
Đồng Thiếu gia cũng thật kỳ quái, vậy mà lại nuôi một cô nương như hoa như ngọc làm vật cưng! Suy nghĩ của người giàu có đúng là không bình thường.
“Lấy thêm mứt táo ra đây.” Đồng Tiếu Ngộ quay đầu phân phó.
Miêu Nhi lấy một miếng táo trong khay ra, nghĩ thầm, nếu Tiểu Hoa cô nương là vật cưng, vậy trực tiếp quăng cho nàng không được sao.
“Tiểu Hoa cô nương!” Miêu Nhi hô lớn, đồng thời ném đi táo trong tay.
Mức táo bị ném theo hình vòng cung, Tiểu Hoa mới có phản ứng, ai ngờ, một thân thể cường tráng lại che trước mặt nàng, tức giận đưa tay cầm lấy miếng táo đang bay xuống.
Năm ngón tay bóp chặt, miếng táo xốp cuối cùng vỡ vụn trong tay hắn.
“Ngươi ở đâu ra? Ai cho ngươi chơi với Tiểu Hoa của ta?” Đồng Tiếu Ngộ lửa giận ngút trời tiến lên phía trước, ngũ quan tuấn mĩ bị bao phủ bởi một màu đen u ám, ánh mắt mang sát khí kinh người.
“Thiếu… Thiếu gia…” Miêu Nhi sợ hãi, ngẩn ngơ tại chỗ.
“Mau quỳ xuống xin tha tội!” Biết có chuyện không hay, Nguyệt Nhi vội nhắc.
Nhưng Miêu Nhi chưa từng thấy người nào trở mặt nhanh như vậy, rõ ràng vừa nãy còn cùng Tiểu Hoa cô nương cười cười nói nói, nam nhân vẻ mặt dịu dàng như nước, nào ngờ vừa quay đi, vẻ mặt giống như uống phải lọ mực vậy, nàng thấy lạnh sau cổ, toàn thân cứng ngắt, lúng ta lúng túng.
“Tiểu Hoa là thân phận gì? Còn thân phận của ngươi thấp kém thế nào? Nếu ngươi muốn chết, ta lập tức tìm người giúp ngươi lấy đầu xuống, hoặc là ngũ mã phanh thây, hay là chém đứt tay chân làm người lợn? Để xem ngươi thích loại nào, ta đều chiều theo ý muốn của ngươi!” Chuẩn xác quẳng hạt táo trên tay vào giữa trán của Miêu Nhi, chỗ đó nhanh chóng sưng đỏ lên: “Nói đi! Ngươi muốn chết thế nào?”
“Mau quỳ xuống!” Nguyệt Nhi thấy Miêu Nhi sợ đến mức hoàn toàn không biết phản ứng thế nào, dứt khoác giúp nàng, dùng mũi chân đá đầu gối nàng một cước, nàng bất ngờ không phòng bị liền ngã sấp xuống.
Cú ngã này rốt cuộc giúp thần trí Miêu Nhi quay về.
“Thiếu gia… Nô tỳ không cố ý!” Miêu Nhi hoảng sợ, nước mắt giàn giụa, dập đầu không ngừng: “Cầu xin thiếu gia tha tội! Xin thiếu gia tha cho nô tỳ!”
“Tha cho ngươi? Dễ như vậy sao?”
“Thiếu gia, Miêu Nhi mới vừa vào phủ…”
“Ngươi dám nói giúp nàng ta, thì cùng nàng ta chịu tội!” Đồng Tiếu Ngộ tức giận trừng Nguyệt Nhi.
Nguyệt Nhi vội ngậm miệng, chỉ thiếu không khâu miệng lại.
“Nói! Muốn chết thế nào?” Đồng Tiếu Ngộ nâng chân lên đang muốn đá vào lưng Miêu Nhi, lúc này, một gã gia đinh thở hổn hển từ hoa viên chạy vào, gọi to.
“Thiếu gia, thiếu phu nhân có việc tìm cậu.”
“Việc gì?” Đồng Tiếu Ngộ bực mình quay lại, trước khi rút chân về còn không quên đá nô tỳ đang mơ màng một cước.
“Nô tài không biết.” Gia đinh lắc đầu: “Phu nhân chờ cậu trong phòng, nói có chuyện quan trọng, xin cậu lập tức qua đó.”
“Phiền quá!” Đồng Tiếu Ngộ chặc lưỡi một cái, nói với Nguyệt Nhi: “Chăm sóc tốt cho Tiểu Hoa cô nương.”
“Vâng, thưa thiếu gia.”
“Tiện nhân kia giao cho ngươi xử lý.” Hắn lại đạp Miêu Nhi một cái.
Miêu Nhi bị đau nhưng không dám phản kháng, lại càng không dám rút tay bị đá về.
“Vâng, thiếu gia.” Nguyệt Nhi cúi đầu nhận lệnh.
Đồng Tiếu Ngộ xoay người, xoa hai má trắng noãn của Tiểu Hoa: “Ta đi xem mẫu thân tìm ta có chuyện gì, đợi ta quay về sẽ chơi cùng nàng.”
“Được.” Tiểu Hoa gật đầu, còn nói: “Buổi tối chàng ra ngoài đi dạo với ta được không?”
“Được, nàng muốn sao cũng được cả.”
“Vậy ta đợi chàng.” Tiểu Hoa kiễng mũi chân, hôn một cái lên gò má Đồng Tiếu Ngộ.
“Ngoan.” Đồng Tiếu Ngộ lướt nhẹ qua đôi môi non mềm: “Ta về ngay.”
Giống như hai người phải chia cách lâu ngày, như không gặp mười năm, hôn qua hôn lại lưu luyến không rời, dây dưa một lúc mới buông ra.
Đồng Tiếu Ngộ đi rồi, Miêu Nhi đang quỳ rạp dưới đất vẫn không có gan đứng dậy, ngay cả ngẩng đầu cũng không dám.
Nàng ta khóc hết nước mắt, sợ không giữ được cái mạng nhỏ, toàn thân run rẩy.
Tiểu Hoa bước đến, ngồi chồm hỗm trên mặt đất, nhặt miếng mứt táo lên.
“Tiểu Hoa cô nương…” Nguyệt Nhi muốn nói lại thôi.
Tiểu Hoa đưa tay lau lau miếng táo, cắn một miếng: “Còn may, chưa bị nát vụn.”
“Tiểu Hoa cô nương, Miêu nhi… Muội muốn xử lí Miêu nhi thế nào?” Nguyệt nhi hỏi.
“Không phải thiếu gia nói giao cho tỷ xử lí sao? Sao lại hỏi muội?” Tiểu Hoa ngẩn đầu, cười ngây thơ.
“Nô tỳ không biết phải làm gì mới hỏi Tiểu Hoa cô nương.”
“Tiểu Hoa cô nương, xin người tha cho nô tỳ!” Miêu nhi dập đầu không ngừng.
Tiểu Hoa nhặt những miếng táo rơi vãi, đặt trở lại mâm gỗ: “Nguyệt nhi muốn làm gì thì làm, muội chỉ là vật cưng, không có quyền quyết định.”
Từ đầu tới cuối, nàng đều mỉm cười, khiến Nguyệt nhi không thể biết được tâm tư thật sự của nàng là gì.
Nói ra thì, nàng hầu hạ bên cạnh Tiểu Hoa cô nương cũng gần mười năm rồi, thoạt nhìn Tiểu Hoa cô nương đơn thuần, hồn nhiên, lại hơi ngốc, nhưng có lúc, nàng cảm thấy Tiểu Hoa cô nương thâm sâu khó dò, tiếp xúc với người khác luôn cách một tầng sa, không biết đâu mới là bản tính thật sự của muội ấy.
Nghĩ kỹ thì, có ai lại mỉm cười suốt ngày chứ! Nhưng Tiểu Hoa có thể, thỉnh thoảng Đồng Tiếu Ngộ cố ý chọc giận muội ấy, muội ấy cũng chỉ hờn dỗi chu miệng, nhưng chỉ cần dỗ dành một chút, muội ấy lại trở lại đáng yêu như trước.
Mà muội ấy đối xử với hạ nhân, đều ôn hòa mềm mỏng, giống như việc xảy ra hôm nay, muội ấy cứ như người ngoài cuộc, thờ ơ lạnh nhạt đứng bên cạnh, dù có hỏi ý muội ấy, muội ấy cũng rũ bỏ liên can.