Chương 64: Sau này ta nói một, không cho phép nàng nói hai

“Ngươi làm cái gì!” – Úc Phi Tuyết trừng mắt nhìn Lãnh Dịch Hạo, tên biếи ŧɦái lại cởi giày của nàng !

“Nàng đoán xem ?” – tiếng Lãnh Dịch Hạo vô cùng hấp dẫn vang lên trong khoảng không của khu rừng nhỏ, có vẻ hết sức mê hoặc. Vung bàn tay, miếng lụa trắng theo gió bay lên, lộ ra một đôi chân bạch ngọc.

“Đoán cái đầu ngươi, ngươi thả ta ra……” – Úc Phi Tuyết vừa xấu hổ vừa tức giận, cắn răng trừng mắt nhìn Lãnh Dịch Hạo. Tên biếи ŧɦái này lại muốn làm cái gì đây ?

Lãnh Dịch Hạo tiện tay bứt một cây cỏ đuôi chó bên bụi cỏ, thích chí lắc lắc trước mặt Úc Phi Tuyết, sau đó dùng ngọn cỏ lông xù kia chậm rãi quét qua chân Úc Phi Tuyết.

“A….đồ biếи ŧɦái, ngươi thả ta ra!” – ngứa không chịu được, Úc Phi Tuyết vừa kêu vừa cười.

“Nàng nên gọi ta là gì ?” – Tiếp tục vấn đề lần trước chưa trả lời xong.

“Vương gia tướng công……” – Hảo hán không tính thiệt hơn trước mắt, Úc Phi Tuyết tuân thủ theo tinh thần biết co biết duỗi lớn tiếng cầu xin tha thứ.

“Ngoan, thế này mới là nghe lời !” – Lãnh Dịch Hạo tủm tỉm gật đầu. Nha đầu kia mẫn cảm đến đáng yêu!

“Thả……thả……thả ta ra!” – Úc Phi Tuyết cười đến sắp đau hai bên hông rồi.

“Nàng là Vương phi của ta, cho nên, sau này ta nói một, không cho phép nàng nói hai.” – Lãnh Dịch Hạo bắt đầu ra điều kiện.

“……Không……Được……được ! Được !” – Úc Phi Tuyết mới nói được nửa chữ “không”, chân đã bị một trận ngứa khó chịu. Vì thế rất biết điều sửa miệng. Nhưng mà nàng thề, câu trả lời trong lòng nàng tuyệt đối là: Không được !

“Gọi ta lại một lần nào.”

“Vương gia……chết tiệt……tướng công.” – Úc Phi Tuyết thấp giọng bỏ thêm một chữ vào giữa.

“Nàng nói cái gì ?” – Đừng nghĩ là ta không nghe thấy. Ngọn cỏ nhỏ Lãnh Dịch Hạo cầm trong tay nhẹ nhàng chuyển động giữa bàn chân Úc Phi Tuyết. Cảm giác vừa rát vừa ngứa từ lòng bàn chân lại truyền khắp toàn thân, làm cho Úc Phi Tuyết run rẩy cả người.

“A…..tướng công, tướng công….” – Úc Phi Tuyết kêu to. Trời ơi, ai đến cứu nàng được không !

Lãnh Dịch Hạo, ngươi đừng có rơi vào tay ta, bằng không ta nhất định nhất định sẽ làm cho ngươi hối hận vì đã trêu chọc ta!

“Ngoan!” – con ngươi mê hoặc của Lãnh Dịch Hạo tràn đầy màu sắc, cuối cùng cũng ngừng tay, cúi xuống áp sát người vào Úc Phi Tuyết.

Dưới ánh trăng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Úc Phi Tuyết đã nghẹn đến mức đỏ ửng. Thật đúng là làm cho người ta xúc động muốn cắn một cái.

“Nhớ kỹ đấy, nàng là Vương phi của ta, không được chạy đi với người khác, biết chưa ?” – ngón tay thon dài của Lãnh Dịch Hạo nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt Úc Phi Tuyết, hô hấp nhẹ nhàng phả lên khuôn mặt Úc Phi Tuyết, cái cảm giác nhẹ nhàng mới mẻ này lại một lần nữa tràn ngập tất cả giác quan của Úc Phi Tuyết. Ký ức về hai lần trước hiện lên trước mắt.

Tại sao vậy ? Vì sao không khí xung quanh đều trở nên loãng ? Hít – thở – hít

Lãnh Dịch Hạo đột nhiên cười nói:

“Nha đầu, nàng đang suy nghĩ cái gì vậy ?”

“Nghĩ cái đại đầu quỷ nhà ngươi ! Ngươi mau bỏ ta ra !” – Úc Phi Tuyết gầm lên với Lãnh Dịch Hạo.

“Suỵt….” – Lãnh Dịch Hạo tỉnh táo lấy tay chặn miệng Úc Phi Tuyết.

Trong rừng cây, một trận gió lạ thường vang lên.

Ánh mắt Úc Phi Tuyết nhất thời sáng ngời, là Lãnh Dịch Khánh đến !