Cuối cùng, có người không thể tiếp tục nhìn được nữa, Lãnh Dịch Khánh phi thân đến, lại một lần nữa làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Lãnh Dịch Tiêu muốn ngăn cũng không ngăn được, cuối cùng đành quyết định sống chết mặc bay, không nhúng tay vào nữa, không thì lát nữa người bị thương tổn lại là hắn !
Trường kiếm được rút ra khỏi vỏ, sắc bén chặt đứt lưới cá trên chân Úc Phi Tuyết, cánh tay đã chuẩn bị đón lấy người sắp rơi xuống, xoay người một cái hạ xuống mặt cầu.
“Nàng không sao chứ ?” – Lãnh Dịch Khánh quan tâm xem xét Úc Phi Tuyết.
Trên khuôn mặt chính trực của Lãnh Dịch Khánh hiện lên nét dịu dàng, đôi mắt sâu thẳm dưới ánh trăng càng thêm thâm thúy, trong đầu Úc Phi Tuyết nhanh chóng hiện lên hai câu nói:
“Liên quan gì đến ngươi !” [nói đúng ra là, đối với Lãnh Dịch Khánh, nàng không có ấn tượng gì. Hắn quan tâm đến nàng như vậy làm gì !]
“Ngươi còn biết cứu ta sao !” [ngươi đã nói là ta cứu ngươi, vậy ta đây chính là ân nhân của ngươi, tốt xấu gì ngươi cũng nên xuất hiện sớm một chút chứ !]
Nhưng sau khi nhanh chóng cân nhắc lợi hại, lời từ miệng nàng nói ra lại là:
“A Khánh, ngươi tới rồi ! Đệ đệ của ngươi bắt nạt ta!”
Khuôn mặt nhỏ lã chã chỉ chực khóc, lớp da người trên cái mặt xấu xí kia lại thậm chí còn làm cho người ta sợ hãi, chỉ có một đôi mắt trong veo như nước rạng rỡ dưới ánh trăng.
“Muốn xấu bao nhiêu có xấu bây nhiêu !” – Lãnh Dịch Tiêu rung mình một cái, chuyển mắt đi chỗ khác. Thật không biết làm sao Lãnh Dịch Khánh có thể cười với khuôn mặt đấy được !
“Yên tâm, không có việc gì đâu.” – Lãnh Dịch Khánh nâng tay muốn trấn an nàng, nhưng cuối cùng lại nắm chặt tay thành quyền, ngượng ngùng cúi xuống.
“Đại ca, đây là việc nhà của đệ.” – Lãnh Dịch Hạo không biết đã đến sau lưng họ từ khi nào, gẩy gẩy cần câu trong tay, lạnh lùng mở miệng.
Úc Phi Tuyết nhanh chóng trốn ra phía sau Lãnh Dịch Khánh, nàng phát hiện nam nhân đến lúc quan trọng rất là hữu dụng !
Quả nhiên, Lãnh Dịch Khánh mở miệng nói:
“Thôi bỏ đi, có chuyện từ từ nói. Đệ ép buộc nàng cũng không có tác dụng.”
Lãnh Dịch Hạo rõ ràng rất khó chịu với câu nói của Lãnh Dịch Khánh, đối với việc Úc Phi Tuyết trốn sau lưng Lãnh Dịch Khánh lại càng không thích! Nàng lại dám trốn sau lưng nam nhân khác sao! Đúng là không để cho tướng công Vương gia này chút mặt mũi !
“Nha đầu, lại đây!” – Lãnh Dịch Hạo ngoắc ngón tay về phía Úc Phi Tuyết.
“Ta không qua, ta qua đó ngươi sẽ bắt nạt ta!” – Úc Phi Tuyết nắm lấy cánh tay Lãnh Dịch Khánh.
Đối với động tác nho nhỏ vô tình này của nàng, hai nam nhân rõ ràng đều có phản ứng — Lãnh Dịch Khánh theo bản năng cả người cứng đờ, cúi đầu nhìn qua bàn tay nhỏ bé trên cánh tay, trong đôi mắt thâm sâu hiện lên một mảng sáng. Sắc mặt Lãnh Dịch Hạo trái lại lạnh như băng, ánh mắt như lưỡi kiếm bắn về phía bàn tay gây chuyện kia.
“Ngươi trợn mắt với ta làm cái gì! Ta nói cho ngươi biết, ta cũng không sợ ngươi đâu!” – Úc Phi Tuyết giữ lấy tấm lá chắn hướng về phía Lãnh Dịch Hạo quát. Dĩ nhiên ánh mắt của nàng ở trên người Lãnh Dịch Hạo.
“Lại đây !” – giọng Lãnh Dịch Hạo lạnh hơn vài phần, làm cho Lãnh Dịch Tiêu đứng bên cạnh xem náo nhiệt thầm kêu lên không ổn.
“A Khánh, hắn dọa ta!” – Úc Phi Tuyết nhẹ nhàng chu đôi môi, lớp da người xấu xí kinh dị trên mặt gớm ghiếc đến mức làm cho Lãnh Dịch Tiêu lại một lần nữa rùng mình, quay đầu đi chỗ khác lè lưỡi.
Lãnh Dịch Khánh trúng “mỹ nhân kế” vỗ tay Úc Phi Tuyết :
“Đừng sợ.”