Thuận vương gia cơ thể luôn yếu đuối nhiều bệnh tật, thường sống ở biên quan phụng chỉ hồi kinh đón dâu, việc này chấn động cả kinh thành.
Bởi vì Thuận vương gia rất ít khi về kinh, mọi chuyện của hắn đều là tin đồn, không có mấy người nhìn thấy khuôn mặt thật của hắn. Người thấy rồi thì nói hắn xấu xí vô cùng, nhưng tính tình ôn hòa. Ta rất xấu, nhưng ta rất dịu dàng.
Mặc dù cơ thể yếu đuối nhiều bệnh, một tháng cũng có thể xuống giường đi lại hai lần, bệnh cũng không gọi là nặng lắm, cưới vợ hẳn là không thành vấn đề.
Chỉ là……chỉ là gần đây mắc một bệnh lạ, làm cho hai mắt hắn bị mù, cho nên tân nương tử nhìn như thế nào cũng không quan trọng, Hoàng Đế làm chủ là được.
Lãnh Dịch Hạo là đứa con mà Hoàng Thượng yêu thích nhất, Hoàng Đế đương nhiên tìm cho hắn một cô nương tốt nhất.
Dân gian đồn rằng, nữ nhi nuôi dưỡng trong nhà Thừa tướng Úc Cố đều là tuyệt thế mỹ nhân. Hơn nữa cô thứ tư Úc Phi Tuyết là đẹp nhất.
Trước kia chỉ nghe qua về ba cô con gái của Úc Cố, khi nào thì lại thêm người thứ tư ? Hoàng Đế hoài nghi.
Úc Thừa tướng nước mắt nước mũi lưng tròng nói:
“Tứ nữ nhi là đứa nhỏ mà ái thϊếp sinh ra, tính tình ôn hòa, xinh đẹp động lòng người. Giữ trong khuê phòng, dốc lòng dạy bảo, là để sau này có một lời giải thích với ái thϊếp.”
Hoàng Đế nghĩ ngợi, đúng là có lý! Đồ tốt nhất, thông thường không nỡ để người khác thấy.
Sau đó một đạo thánh chỉ tứ hôn: Úc Thừa tướng chi nữ Úc Phi Tuyết gả cho Thuận vương gia làm phi.
Ngày xuất giá, ba vị tỷ tỷ đắc ý vây quanh Úc Cố:
“Phụ thân, cha đúng là có bản lĩnh, có thể dự đoán được Hoàng Thượng nhất định sẽ chọn một người trong nhà ta làm Vương phi. Để cho nha đầu kia đi, vừa không đắc tội Hoàng Đế, cũng không để cho bọn con phải chịu khổ, lại còn có thể làm hoàng thân quốc thích, đúng là một mũi tên trúng ba đích !”
“Đó là điều đương nhiên, Úc gia chúng ta sinh ra mỹ nữ, người người đều biết. Hoàng Thượng chọn nhà chúng ta, cũng là hợp lý. Bây giờ có nha đầu kia thay thế các con xuất giá, các con có thể yên tâm. Có điều tuổi các con cũng không còn nhỏ, cũng nên tìm một vị hôn phu tốt đi.”
Úc Cố đắc ý nhìn ba cô con gái. Mấy cô con gái của ông, đứa này còn đẹp hơn đứa kia.
Riêng có đứa thứ tư, mười bốn tuổi, cứ như cọng đỗ đũa, khô quắt lại, không có một chút bóng bẩy nào.
“Muốn tìm một nam nhân có bản lĩnh, biết nghe lời, cũng không phải dễ dàng như vậy.” – Nhị tỷ Úc Mỹ Tiên nghịch móng tay, không đồng ý.
“Con mới không muốn gả đi như vậy, cho dù là phải gả, cũng phải gả cho nam nhân nhiều tiền nhất thiên hạ !” – Đại tỷ Úc Mỹ Lan phe phẩy cây quạt cười khẽ.
“Có tiền thì sao, chỉ cần có quyền, còn sợ không có tiền sao ? Con muốn gả cho nam nhân quyền lực nhất !” – Cô ba Úc Mỹ Họa cười lạnh. Mắt hai bà chị này quá thiển cận, không biết được tác dụng của quyền thế.
Úc Cố gật đầu cười khẽ, tốt lắm, ba cô con gái của hắn đều rất có tiền đồ !