Chương 30

Nhất Nhất ở bên giường chăm sóc Vệ Hạo Thiên đã gần một ngày một đêm, gần như không chợp mắt, hai mắt cũng đã thâm quầng.

Ai, Vệ Hạo Thiên này tại sao vẫn còn chưa tỉnh chứ? Hắn sắp nhịn không được nữa rồi.

Vào lúc canh ba, Nhất Nhất bắt đầu ngủ gà ngủ gật, chống đỡ một hồi, thật sự quá mệt mỏi, nắm chặt tay Vệ Hạo Thiên, hắn tựa vào cột giường cuối cùng cũng thϊếp đi.

Sau đó nửa canh giờ, Vệ Hạo Thiên rốt cuộc cũng mở mắt. Nhờ ánh nến yếu ớt nhìn thấy được người trước mặt, nhớ ra trước khi hôn mê nghe thấy nương tử thổ lộ, y khẽ nở nụ cười.

Lúc này y thực sự cảm giác mình là người người hạnh phúc nhất thế gian.

Tham lam nhìn khuôn mặt Nhất Nhất tuy có chút mỏi mệt nhưng vẫn xinh đẹp như cũ, y gắt gao nắm lấy tay hắn. Vệ Hạo Thiên gắng gượng ngồi dậy, giúp Nhất Nhất cởi giày và ngoại y rồi kéo hắn nằm xuống cạnh mình.

Nhất Nhất bởi vì quá mệt mỏi, mặc dù bị Vệ Hạo Thiên di chuyển cũng không hề tỉnh giấc mà chỉ “ân” một tiếng rồi lại tiếp tục cùng Chu công đánh cờ. Vệ Hạo Thiên một lần nữa nằm xuống, Nhất Nhất cảm giác được thân nhiệt ấm nóng, vô thức ôm lấy Vệ Hạo Thiên.

Thấy hành động này của Nhất Nhất, Vệ Hạo Thiên cực kỳ cao hứng, cũng xoay người gắt gao ôm lấy đối phương.



Sáng sớm, khi tia nắng đầu tiên xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng là lúc Vệ Hạo Thiên tỉnh dậy, vừa mở mắt đã thấy Nhất Nhất vẫn còn đang say ngủ trong lòng mình. Sau khi nghỉ ngơi, thần sắc Nhất Nhất rõ ràng đã khá hơn nhiều. Nhìn chằm chằm cái miệng anh đào nhỏ nhắn của Nhất Nhất, y không kìm lòng nổi khẽ hôn lên.

Nếu sau này mỗi ngày đều có thể được như thế này, vậy y hẳn là rất hạnh phúc a!

Nhất Nhất trong giấc mộng chợt phát hiện có người cùng hắn tranh đoạt dưỡng khí, liền liều mạng dùng đầu lưỡi đem vật gì đó đang luồn vào miệng mình cực lực đẩy ra. Nhưng nằm ngoài dự liệu, một cử động này của hắn càng thêm kí©h thí©ɧ Vệ Hạo Thiên, y càng hôn sâu hơn, hạ thân cũng đã nổi lên phản ứng.

“Nương tử, ân…” Vệ Hạo Thiên dục hỏa dâng cao, hạ thân hỏa nhiệt nhắm thẳng vào bụng Nhất Nhất.

“Vệ Hạo Thiên, ngươi… tên đại sắc lang này, ngươi an phận một chút được không!” Người nào đó rốt cục bị hôn đến tỉnh ngủ, theo bản năng đẩy đối phương ra, sau đó vừa mắng vừa thở hổn hển.

“A!” Vệ Hạo Thiên thương thế nghiêm trọng bị cái đẩy này của Nhất Nhất làm cho đau đến nổi khí.

Hỏng bét, hắn lại quên mất chuyện Vệ Hạo Thiên bị thương! Nhất Nhất lúc này mới kịp phản ứng

“Ngươi không sao chứ?” Vội vàng nằm úp sấp trở lại trong lòng Vệ Hạo Thiên, Nhất Nhất sợ hãi.

“Đương… đương nhiên có!” Vệ Hạo Thiên bỗng dưng kéo lấy tay trái Nhất Nhất lên, đặt vào nơi sớm đã căng cứng kia của mình.

Vừa tiếp xúc với nơi đó của Vệ Hạo Thiên, Nhất Nhất liền bị hỏa thiêu, vội vàng rút tay về, hai mảnh phiến hồng cũng chiếm lấy khuôn mặt hắn. Xấu hổ và giận dữ đến nối nói cũng không nên lời, chỉ có thể dùng ngón trỏ chỉ chỉ vào Vệ Hạo Thiên, mấp máy “Ngươi… ngươi”.

Vệ Hạo Thiên nhẫn nại, cực kỳ khó chịu, nhưng thân thể y lúc này thật sự không thích hợp vận động kịch liệt, vì vậy y chỉ giống như một con tiểu cẩu đáng thương mà nhìn về phía Nhất Nhất: “Nương tử, giúp, giúp vi phu được không? Vi phu thật là khó chịu a…”

Nhất Nhất cũng là nam nhân, biết rằng nín nhịn như vậy thật là hết sức khó chịu, không nỡ, nên run rẩy đem tay trái luồn vào trong quần đối phương, nắm lấy vật thật lớn đó rồi chậm rãi khuấy động.

Bàn tay mềm mại mát lạnh của Nhất Nhất vừa đặt vào, Vệ Hạo Thiên liền giống như tiếp xúc điện bàn, một cỗ điện lưu từ nơi đó chạy thẳng lên não. Thực thoải mái, nhịn không được nhắm mắt rêи ɾỉ: “Nương tử, thật thoải mái, thật thoải mái a…”

“Này, ta van ngươi, nhỏ giọng một chút có được không!” Nhất Nhất xấu hổ đến ngay cả lỗ tai cũng nóng lên, động tác trên tay cũng ngừng lại.

Cái này, Vệ Hạo Thiên chính là từ thiên đường thoáng cái rơi xuống địa ngục. Y nóng nảy: “Nương tử, ngươi động động, mau động động, vi phu khó chịu chết đi được…” Nói xong, liền đặt tay mình lên tay Nhất Nhất mà động.

Thấy Vệ Hạo Thiên bộ dáng dâʍ đãиɠ như thế, nhiệt huyết từ nơi nào đó của Nhất Nhất cũng lặng lẽ thẳng hướng đỉnh đầu.

“Đừng động!” Nhịn không được nữa rồi! Gắt gao đè lấy Vệ Hạo Thiên, bàn tay Nhất Nhất lại động, hơn nữa tốc độ cũng nhanh hơn gấp mấy lần. Sau khi Vệ Hạo Thiên phát tiết, hắn cũng ngay lập tức đạp cửa xông ra ngoài.

Nếu tiếp tục một lúc nữa hắn nhất định sẽ biến thành sói mà nhào tới Vệ Hạo Thiên mất. Đến lúc đó, hắn còn có mặt mũi nào!

Lần thứ hai trở về phòng thì Nhất Nhất đã khôi phục như bình thường, nhìn Vệ Hạo Thiên cũng đã khá hơn nhiều.

“Đến, ăn chút cháo đi.” Ngồi xuống giường, múc một thìa cháo lên, đặt trước miệng thổi nguội sau đó Nhất Nhất mới cẩn thận bón cho Vệ Hạo Thiên.

“Hảo.” Ứng với tiếng hảo, Vệ Hạo Thiên vừa cười híp mắt vừa nuốt xuống thìa cháo, rồi lại cười híp mắt nhìn chằm chằm Nhất Nhất.

Nương tử thế này thật ôn nhu, hảo hiền lành, y thật thích!

Bị Vệ Hạo Thiên nhìn chằm chằm như vậy, Nhất Nhất cảm thấy không được tự nhiên: “Ngươi mặt ngốc nhìn ta làm gì, ta có cái gì đẹp!”

“Không phải nha, nương tử chính là xinh đẹp, vi phu rất thích nhìn.” Vệ Hạo Thiên ngược lại thẳng thắn trả lời, trong lòng nghĩ cái gì thì ngoài miệng nói ra cái đó.

Khuôn mặt Nhất Nhất hơi đỏ lên: “Vậy ngươi nhìn đủ chưa?”

Sợ cái gì mà sợ, nam tử hán cần gì phải sợ bị người khác nhìn! Hắn không thèm đếm xỉa.

Thấy bộ dạng này của nương tử, Vệ Hạo Thiên nở nụ cười.

Ha ha, nương tử thẹn thùng! Nương tử đáng yêu như vậy, y cũng thật thích!

“Ngươi nhìn đủ chưa?” Ăn xong một bát cháo, Vệ Hạo Thiên vẫn còn nhìn hắn, Nhất Nhất thật sự không thể nhịn được nữa, hai tai cũng đã đỏ bừng bừng rồi.

Đáng chết, da mặt người này tại sao lại dày như vậy!

“Vi phu nhìn nương tử như thế nào cũng không thấy đủ!” Kẻ da mặt dày nào đó vẫn còn tham lam nắn nắn bàn tay Nhất Nhất, cười đến mức cực kỳ ám muội.

Tuy là một nam nhân nhưng lại thích nghe lời ngon tiếng ngọt, Vệ Hạo Thiên nói như vậy khiến Nhất Nhất cảm thấy trong lòng đúng là ngọt lịm. Bất quá hắn là người sợ mất thể diện, cũng sẽ không đem cảm giác trong lòng biểu hiện ra ngoài. Giả bộ tức giận trừng mắt nhìn Vệ Hạo Thiên một cái, Nhất Nhất hung hăng “phi” một tiếng.

“Ha ha…” Nương tử như vậy, Vệ Hạo Thiên vẫn làm như không thấy, nở nụ cười. Bởi vì y hiểu rõ, đây chỉ là nương tử mạnh miệng mà thôi.

“Vẫn còn cười!” Nhất Nhất lúc này thẹn quá hoá giận, đem chén dược nhét vào trong tay Vệ Hạo Thiên: “Tự mình uống!”

Hỏng rồi, nương tử lần này giận thật à?! Vệ Hạo Thiên không dám nói gì nữa, ngoan ngoãn bưng chén dược một hơi uống cạn.

“Ta vừa rồi chạm mặt khế đệ của ngươi, hắn nói cho ta biết, ngày mai hắn muốn mang ngươi trở về Phạm Thiên cốc, muốn báo cho ngươi để ngươi chuẩn bị trước.” Tiếp nhận chén dược không, Nhất Nhất bỗng rầu rĩ.

Cũng không chú ý tới thần sắc Nhất Nhất đã thay đổi, Vệ Hạo Thiên nghe vậy không nén được vui mừng: “Hảo a! Ta cũng đã lâu chưa trở về cốc, sớm một chút trở về cũng tốt.”

Thấy Vệ Hạo Thiên như vậy, người nào đó không vui: “Ngươi thích đi thì đi, đến lúc đó ta sẽ không tiễn!” Nói xong liền thu dọn đồ vật định bụng chạy ra.

Nương tử bỗng nhiên nổi giận, nói cái gì không tiễn, Vệ Hạo Thiên cảm thấy hết sức kỳ quái. Y vội vàng kéo Nhất Nhất lại: “Cái gì mà không tiễn, nương tử không phải cùng vi phu trở về sao?”

“Ngươi muốn dẫn ta cùng đi?” Đặt chén được trống không xuống, Nhất Nhất vẻ mặt sửng sốt nhìn Vệ Hạo Thiên.

“Đúng vậy a! Chẳng lẽ nương tử không muốn cùng vi phu tới Phạm Thiên cốc?” Vệ Hạo Thiên bắt đầu khẩn trương. Y thực sự sợ nương tử không nguyện ý.

“Ta…” Kỳ thực trong lòng Nhất Nhất cũng chưa nghĩ ra. Không đi cùng đi thì bản thân không bỏ y được, đi cùng thì lại không bỏ được thân nhân vừa mới nhận. Hơn nữa, đi cùng y chẳng khác nào thừa nhận làm nương tử của y, cả đời bị y đè ép.

Bản thân thực sự nguyện ý như vậy hay không? Nhất Nhất không khỏi tự hỏi.

Nhất Nhất im lặng, Vệ Hạo Thiên có chút sốt ruột, ôm chặt lấy hắn, y vội vàng hứa hẹn: “Nương tử, cùng vi phu đi, vi phu sẽ đối tốt với ngươi, cùng ta rời đi!”

“Ta…” Vệ Hạo Thiên như thế này, Nhất Nhất càng thêm khó xử.

Nương tử vẫn còn chưa quyết định, Vệ Hạo Thiên gấp đến độ cũng không biết làm thế nào cho phải. Hoảng loạn tìm đến cái miệng anh đào nhỏ nhắn của Nhất Nhất mà hôn. Nâng khuôn mặt Nhất Nhất lên, y hôn thật sâu cho đến khi đối phương thở không nổi, đem suy nghĩ của Nhất Nhất trở thành một đống tương hồ.

Buông Nhất Nhất ra, Vệ Hạo Thiên vẻ mặt thoả mãn, nhưng y vẫn không thể dừng lại bởi vì ngay sau đó y còn có chuyện trọng yếu hơn đó là muốn… dụ dỗ nương tử theo ý trở về Phạm Thiên cốc.

“Cùng ta rời đi!”

“Hảo.” Người nào đó mơ mơ màng màng, cứ như vậy mà đáp ứng.

Còn Vệ Hạo Thiên thì len lén nở ra một nụ cười vô cùng gian trá.

Hắc hắc, đã xong!