“Nương tử, ngươi vì sao… muốn đi? Có phải hay không… vi phu… đối với ngươi không tốt?” Vệ Hạo Thiên vội vàng nói ra suy nghĩ của mình, dừng lại một chút, trên mặt lộ ra một tia khổ sở, “Hay là… là ngươi…. căn bản… không thích vi phu?”
“Ta…” Nhìn thấy Vệ Hạo Thiên nằm trong vũng máu, khuôn mặt tiều tụy, râu ria đầy mặt, nhìn không ra bộ dạng trước kia, trong tâm Nhất Nhất siết chặt lại.
Chứng kiến Vệ Hạo Thiên vừa nhìn thấy hắn là vẻ mặt liền vui mừng khôn xiết, nghe được trong lời nói của Vệ Hạo Thiên đậm vị tư niệm thật cảm động, bình thường hắn vẫn nói không thích Vệ Hạo Thiên, nhưng giờ khắc này hắn một câu cũng không nói ra được.
Đối với Vệ Hạo Thiên lúc này, hắn sao có thể nhẫn tâm mà nói ra những lời đả thương y?
Nương tử quả nhiên là không thích y! Vệ Hạo Thiên sắc mặt trầm trọng.
“Nương tử, vi phu cũng biết, ngươi… không… thích ta…. Khụ khụ!” Trong lòng thống khổ, y đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, rồi lập tức bất tỉnh.
“Đại ca!” Đẩy Nhất Nhất ra, Tề Ngạo Dương lại cấp cho Vệ Hạo Thiên một viên cứu mệnh đan, xong y quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn Nhất Nhất: “Thẩm Nhất Nhất, ngươi ban đầu cho đại ca của ta ăn ‘Bạch nhật túy’, làm hại hắn ngủ gần như bất tỉnh, nhưng đại ca không chút nào trách ngươi, nửa tháng nay, hắn ngày đêm thần tốc, ăn không ngon ngủ không yên chỉ vì muốn tìm ngươi, vừa rồi lại không một chút chống cự mà tiếp ba chưởng của cha ngươi, ngay cả mạng cũng không cần, chỉ là vì muốn gặp ngươi một lần! Đại ca đối với ngươi tình thâm ý trọng như vậy, ngươi lại vô tình với hắn, đại ca thật sự là đáng thương!”
Y thay đại ca của mình cảm thấy không đáng, cũng thay đại ca của mình cảm thấy đau lòng!
Nghe Tề Ngạo Dương gầm lên giận dữ, đôi mắt thật to của Nhất Nhất bị che kín bởi một tầng hơi nước. Rất nhanh, hơi nước hóa thành thủy châu, từng giọt rơi xuống.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, không biết ngươi thích ta như vậy, chúng ta đều là nam nhân, ngươi không nên thích ta, ta càng không nên thích ngươi! Vì vậy, mới một mực kiềm chế loại tình cảm không hợp với lẽ thường này của mình. Ngươi không phải đối với ta không tốt, ngược lại còn là rất tốt, ta sợ bản thân sẽ thích ngươi, nên mới vội vàng ly khai ngươi. Cho tới bây giờ, ta mới phát hiện, ta sai rồi! Đã quá muộn, nguyên lai, trước khi rời đi ta cũng đã thích ngươi!”
Lau nước mắt không ngừng trào ra, nhìn Vệ Hạo Thiên với khuôn mặt trắng bệch vẫn đang nhắm chặt hai mắt, tâm Nhất Nhất bắt đầu rỉ máu.
“Vệ Hạo Thiên, ngươi tỉnh lại cho lão tử, tỉnh! Lão tử nói thích ngươi, thích ngươi, thích ngươi! Ngươi có nghe hay không, có nghe hay không! Ô ô…” Toàn thân kích động, hắn lại ‘Lão tử’ nói ra. Tiểu Long Nhi ở bên cạnh thấy nương nương gục ở trên người cha khóc đến thương tâm như vậy, cũng khóc theo.
Nhìn cảnh tượng này, mọi người vốn là nên xúc động, nhưng bọn họ lại cảm thấy khϊếp sợ hơn.
Phụ mẫu Nhất Nhất cùng với hai vị huynh trưởng vốn tưởng rằng chẳng qua là Vệ Hạo Thiên ngộ nhận Nhất Nhất là nương tử, đơn phương thích Nhất Nhất, bọn họ cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới bảo bối yêu quý nhất cũng thích người ta!