Chương 15: Mẹ Dạ Dạ Ngốc!
'' Phải bao lâu, bao lâu nữa?Tôi cứ phải lặng lẽ ngắm nhìn nàng như thế sao?Tình yêu này đến như một cơn gió, tình yêu van nài.Nếu tiếp tục, liệu nàng có yêu tôi ? ''~ That Man~ Huyn Bin~ Secret Garden Ost~------------------------------------------------------Dải phân cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân~
Thất Sát Sát nằm mơ một giấc mơ đẹp lắm, oa, đồng cỏ rộng lớn mênh mông, trời cao và xanh vắt nữa. Tiểu oa nhi nhỏ bé đáng yêu như con thỏ nhỏ vui đùa giữa không gian nên thơ, khung cảnh thực đẹp, an yên. Bé con xinh xắn đến mức tỏa ra một vùng hào quang đẹp đẽ, trên trán còn có một vết sẹo màu đỏ rất giống nàng, Thất Sát Sát từ từ tiến lại gần, nàng ngồi xuống quan sát tiểu oa nhi đang mải mê tết một vòng hoa bằng cỏ, nhìn qua rất đơn sơ, không hiểu sao đối với nàng lại đẹp đến thế. Thất Sát Sát khẽ mỉm cười, bàn tay đưa ra vừa chạm lên mái tóc tơ mềm mại của bé con, đằng xa đã vang lại tiếng gọi quen thuộc '' Tiểu San San, mau trở về nào!'' Bất giác nàng ngoảnh lại nhìn, miệng mấp máy không thành lời. Bé con đứng dậy chạy về đằng xa, nơi có hai thân ảnh đứng tựa vào nhau, vì quá xa, Thất Sát Sát không thể nhìn rõ bọn họ, chỉ biết nước mắt nàng từng giọt từng giọt cứ chảy xuống. Ba người hai lớn một nhỏ không hiểu đang nói chuyện gì mà cười đùa rất vui vẻ, nam nhân còn để bé con ngồi trên cổ, nắm lấy tay nữ nhân, quay lưng trở về. Thất Sát Sát vừa khóc vừa đuổi theo bọn họ, đuổi mãi đuổi mãi, khung cảnh xanh trong xung quanh đột nhiên nhuốm một màu đỏ tang tóc ghê rợn. Trước mặt nàng là bé con năm nào, đứng giữa vũng máu lớn, khóc lớn ôm chặt lấy thân ảnh đang nắm chặt tay nhau, từ từ nhắm mắt...
'' Cầu xin.... ngươi...đừng đi!'' Nữ nhân kiều diễm vẫn còn ngủ mê, khóe mắt một rồi hai giọt châu trong suốt khẽ chảy xuống l*иg ngực nam nhân, nóng hổi. Bàn tay trắng nõn vòng qua cổ hắn, ôm chặt lấy, Hàn Trạc đột ngột tỉnh dậy, bàn tay rộng lớn của nam nhân nắm lấy tay nàng. Thì ra là một giấc mơ về chuyện cũ, hắn biết trước đây nàng đã trải qua những chuyện gì, đau khổ đến thế nào, vốn mong nàng đừng bao giờ nhớ lại, vì hắn, sẽ mãi chở che bảo vệ nàng. Nam nhân khẽ thương tiếc hôn lên trán nhỏ, Thất Sát Sát trán từ từ dãn ra, má nàng vẫn áp lên l*иg ngực hắn, ấm áp đến nỗi hắn còn tưởng rằng, đêm qua thực chỉ là một giấc mơ.
'' Ừm, không tập luyện.. xương cốt dãn ra rồi!'' Nữ nhân bàn tay từ từ trượt xuống bụng hắn, nắn nắn mấy cái, ú ớ bình luận, mắt nàng, đương nhiên vẫn nhắm chặt. Hàn Trạc phì cười, khẽ xoa lưng cho nàng.
'' Cổ chân nhỏ...cổ chân mềm..hí..hí'' Nàng..hình như vẫn chưa tỉnh rượu thì phải, không thể nào, đã qua một đêm phong ba bão táp như thế, bắt hắn bế đi nôn không biết bao nhiêu lần... có điều.. thứ nàng đang cầm thực không phải cổ chân!
'' Đúng! Cổ chân không thể nào mềm được, đúng, cứ phải cứng lên!'' Thanh âm nữ nhân mơ mớ lè nhè, tay nhỏ vẫn đang không ngừng làm loạn chỗ không nên làm loạn. Nam nhân chẳng biết làm thế nào, đêm qua trêu đùa nàng, bây giờ bị trêu đùa lại, quả thực không khống chế nổi. Hắn khẽ thở dốc bên tai nữ nhân, thanh âm nam nhân cũng vì du͙© vọиɠ mà trở nên khàn khàn.
'' Ngoan, đừng làm loạn!'' Hàn Trạc làm thế nào cũng không gỡ được tay nàng ra, đành để nàng làm gì thì làm, điểm kiêu hãnh của nam nhân cũng không nghe lời hắn, mà hoàn toàn đã đi theo sự chỉ dẫn của nàng.
'' Buổi sáng hảo a!'' Nữ nhân ti hí mắt, khẽ liếc thấy dung mạo quen thuộc kia, thò đầu lên hôn chụt một phát vào má hắn, nhắm mắt rồi lại tiếp tục công cuộc rèn luyện với cái '' cổ chân'' mới gặp lần đầu.
Không...không đúng lắm! Thất Sát Sát mở mắt to hết cỡ, nuốt nước bọt đánh giá khung cảnh xung quanh một chút, đôi con ngươi trong trẻo quan sát.... rồi rút ra vô số kết luận.. phòng này đúng là phòng của nàng.. người nằm cạnh đang ôm chặt lấy nàng thở dốc, cũng là người nàng yêu thích.. bốn mắt chợt nhìn nhau không chớp... có điều, ai đó giải thích cho nàng đi, tại sao nàng và A Tử lại không mặc y phục, và tại sao, hắn lại nhìn nàng đầy ủy khuất đến như thế? Không thể nào! Thiên a!
'' Chúng.. chúng..ta chẳng lẽ... đã..'' Thất Sát Sát lắp ba lắp bắp, nuốt nước bọt ừng ực, cầu trời hắn sẽ lắc đầu, chí ít cũng như lần trước, chỉ là...hôn thôi...
Ngờ đâu, sét đánh ngang tai, nam nhân mím môi gật đầu, bộ dạng xem ra, trời ơi, nàng đã ức hϊếp nam tử nhà người ta rồi, trời ơi là trời, hắn khỏe thế kia cơ mà, sao không chống cự đi chứ? Thất Sát Sát khóc ra tiếng mán. Trên người hắn chi chít vết cào, bờ vai rắn chắc còn in không biết bao vết răng, Thất Sát Sát há miệng ra đo một chút, rồi xong, toàn là vết răng của nàng, đã chà đạp người ta không còn một cái gì thì thôi đi, còn cư nhiên để lại dấu vết, ôi chết đi Sát Sát!
'' A Tử ngươi đừng lo, ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm mà, đừng lo!'' Thất Sát Sát quên mất hai người còn đang... ách... chưa có mặc y phục, khẽ vòng tay qua ôm lấy vai hắn vỗ vỗ, ngực nàng mềm mại chạm vào l*иg ngực hắn, khiến nam nhân một phen điên đảo. Tuy nhiên nghe những lời này của nàng, hắn không kiềm chế được bật cười, xoay người một chút, nữ nhân yên vị nằm trên người hắn. Hai tay Thất Sát Sát chống lên l*иg ngực nam nhân, bối rối.
'' Tuy..tuy là chúng ta đã làm ra cái chuyện như vậy.. nhưng ngươi không thấy như thế này có hơi...'' Nữ nhân mặt đỏ ửng, lắp ba lắp bắp, tức thì chỉ nghe một tiếng chụt, nam nhân rướn người hôn lên môi nàng rồi lại nằm xuống, đôi con ngươi màu hổ phách chăm chú nhìn nàng, nương tử của hắn, hảo hảo đáng yêu.
Thất Sát Sát đầu óc có một chút choáng váng, cứ nhìn hắn như thôi miên, đôi mắt kia, quả thực rất đẹp, bàn tay nữ nhân khẽ áp lên má hắn, từ từ chạm vào sống mũi cao cao của hắn, rồi miết nhẹ lên cặp lông mày nam tính của người nàng thương.
'' Ta.. nhất định sẽ không bao giờ quên những đường nét này... nhất định!'' Nữ nhân cúi xuống, đăt lên vết sẹo trên má hắn một nụ hôn. Hai người lại nhìn nhau say đắm, không gian xung quanh cũng dừng lại giờ khắc này. Nhiều thật nhiều trăm năm về sau, ngồi ngẫm lại, tôn thượng phu nhân vẫn thấy mình ngốc, nhưng mà không sao, miễn nàng chỉ ngốc với một mình hắn là được.
--------------------------------------------------------Dải phân cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân~
Hoảng Cung.
Hàn Dạ chán nản nhìn ra bên ngoài, xe ngựa từng hàng xếp ngay ngắn, bên trong chắc cũng toàn nhi nữ nhà có phụ thân làm quan đây mà. Trời ơi trời, nặng đầu chết mất! Nữ nhân tay nhỏ đưa lên gỡ hết toàn bộ nữ trang sang trọng, suối tóc mềm mượt vì thế mà rơi xuống, nếu kẻ nào đi qua nhìn được khung cảnh này chắc chắn cũng sẽ tương tư đến mòn mỏi. Hàn Dạ bĩu môi, lấy một sợi dây buộc lấy hai dải tóc mai ra phía sau rồi thở dài một lượt, không biết đến bao giờ mới trở về được. Tháng ngày ở đây chán quá đi mất, tiên lực bị thu hồi, đã thế còn phải học ba cái cung quy lễ nghĩa vớ vẩn, thiên a! Ta muốn trở về!
Cuối cùng cũng đến lúc được xếp sương phòng và đặt lưng nằm xuống, Hàn Dạ lập tức bật dậy, đến đây đâu phải là để chơi. Nàng bước ra cửa chính ngó ngang một chút, ngay khi bàn chân vừa bước ra khỏi cửa sương phòng, thanh âm nữ nhân không biết từ đâu phát ra làm nàng ngạc nhiên đến mức suýt té xuống, rất may tay nàng đã được cầm lấy.
'' Lữ tiểu thư định đi đâu vậy ?'' Nữ nhân tầm chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, dung mạo rất dễ thương, trắng nõn đỡ Hàn Dạ đứng dậy, cười hiền ơi là hiền.
'' Không cần giả vờ nữa, nói đi, con xuống đây sư phụ có biết không?'' Hàn Dạ một chút cũng không ngó đến biểu cảm bất ngờ rồi chuyển sang giận dỗi của người kia, con thỏ khó bảo này, lần này còn dám mò xuống phàm giới, để xem sư phụ xử con như thế nào.
'' Mẹ Dạ Dạ, người ta nhớ mẹ nên mới xuống mà, với lại con đã xin phép sư thái rồi đó chứ! A''
Tiểu Thỏ đang bĩu môi bất bình đột ngột bị kéo vào trong, cả người ngồi trên giường lớn vùng vằng.
'' Quay về ngay, tiên lực của con còn rất yếu, yêu quái phát hiện ra thì sao hả? Ta biết con muốn giúp ta, nhưng nếu con gặp nguy hiểm thì là đang hại ta đó, có biết chưa ?'' Hàn Dạ ôm lấy tiểu Thỏ, bàn tay khẽ vỗ vỗ lưng nữ nhân.
'' Con không trở về đâu, huống hồ con đi theo mẹ Dạ Dạ sao có thể nguy hiểm được chứ?''
'' Ta đâu còn tiên lực, con xem xem, bây giờ ta không còn là Hàn Dạ tiên tử nữa, như vậy sao bảo vệ được con? Hơn nữa, nếu tìm được Tinh Linh, chỉ có tiên lực được khôi phục, ta vẫn chưa thể trở về, nghe lời mẫu thân, Tiểu Thỏ trở về nhé!......'' Hàn Dạ bất lực dùng mọi lời lẽ từ cầu xin đến đe dọa, biểu cảm trên mặt nữ nhân kia vẫn không thay đổi. Tiểu Thỏ càng nghe càng bĩu môi, nhìn kìa nhìn kìa, môi sắp sệ xuống rồi kìa.
'' Không! Con không về! Mẹ Dạ Dạ đừng nhiều lời, đúng rồi, mẹ đâu có tiên lực, xem xem mẹ làm cách nào mà đẩy con về đây? Lè!'' Nữ nhân lè lưỡi trêu chọc, Hàn Dạ tức đến mức không biết làm gì, tay vừa định đưa lên cốc đầu Tiểu Thỏ, nó đã bỏ chạy ra đằng kia, giương giương tự đắc.
Làm sao được, đành phải để con thỏ ngọc khó bảo kia ở lại vậy, ít cũng có hai người sẽ đỡ buồn. Con bé này đúng là không đùa được, chưa gì đã sắp xếp trước thân phận cho mình rồi, cung nữ thông phòng*, là cái gì? Hàn Dạ không biết, hình như là bưng bê giặt giũ thì phải, nàng có hỏi qua Tiểu Thỏ, con bé cũng chỉ lắc đầu ngơ ngác, biết đâu, nó dùng mọi cách mới được Diêm Vương lão tà sắp xếp cho đó chứ. Ừm, Hàn Dạ gật đầu, coi như con thỏ lười nhác phải lao động quần quật cho bớt cái tính nông nổi đi. Hư lắm, nó có bao giờ nghe lời mẫu thân là nàng đâu!
* Cung nữ thông phòng : là cung nữ được tuyển vào để dạy thái tử về việc phòng the, nói cách khác là để thái tử trải nghiệm trước nhé. :))))))))
( Thôi rồi, mẹ ngốc con khờ, rồi mẹ Dạ Dạ lại chịu mọi hậu quả đây :v )
-----------------------------------------------Dải phân cách của Cô Cô Mạn Vân~
Trong đêm tối, hai thân ảnh nữ nhân lấm lét đi cạnh nhau như hai tên trộm. Người đi đằng sau thỉnh thoảng a a vài tiếng làm kẻ đi trước giật hết cả mình, quay lại lườm cho mấy cái, rồi lại tiếp tục đi.
'' Mẹ Dạ Dạ ơi, muỗi chích con đau quá à!'' Tiểu Thỏ mếu máo thì thầm, tay nhỏ giật giật áo người đi trước.
'' Đã bảo về đi thì không nghe, con còn không im lặng thì hai chúng ta cùng đi đời đó!'' Hàn Dạ rõ ràng đã phát hiện được linh khí truyền ra rất mạnh, rõ ràng chỉ của Tinh Linh. Nàng phải mau chóng tìm được lão thái bà, nếu không lọt vào tay yêu quái sẽ rất phiền. Mặc dù nàng thừa biết Tinh Linh không bao giờ quy hàng những thứ thấp kém như yêu quái, ai biết được, lão thái bà đang giận nàng mà.
'' Tả.Vu.Điện!'' Tiểu Thỏ đột ngột hô khẽ, Hàn Dạ cũng nhìn lên cái bảng đề tên làm bằng vàng trên mái, dưới ánh trăng sáng rõ phản chiếu ra thứ ánh sáng kì dị. Hai người không hẹn mà cùng rùng mình, rõ ràng có yêu khí.
Hàn Dạ lập tức bịt miệng Tiểu Thỏ, thì thầm.
'' Con mau dùng thuật ẩn thân che đi tiên khí, mau lên!''
'' Vâng..vâng!'' Nữ nhân ngồi xổm bắt đầu sợ đến mếu máo, khẽ phất tay một chút, ánh sáng màu hồng bắt đầu bao trọn rồi làm cả hai người biến mất trong phút chốc.
'' Nín nào, con là tiên tử cơ mà, sao lại sợ yêu quái, cứ quan sát một chút rồi chúng ta trở về, đừng lo.'' Hàn Dạ ngồi sát lại ôm lấy nàng, bắt đầu nhìn ra bên ngoài.
Nàng không sai, mất đi tiên lực không có nghĩa không phân biệt được đâu là yêu quái đâu là người. Trước cổng Tả Vu điện kia thoắt ẩn thoắt hiện hai thân ảnh, hình như là một nam một nữ, nam nhân dung mạo vì tối quá mà nàng không nhìn rõ, nữ nhân thì một mũ áo choàng đen rất kín.. Bọn họ đang nói chuyện? Nam nhân chắc chắn chính là yêu quái, yêu khí tỏa ra từ trên người hắn rất mạnh, khẳng định yêu lực phải đạt đến bậc đại yêu. Người còn lại thì nàng không rõ, cũng có thể bị yêu khí của nam nhân kia lấn át, nhưng có là yêu quái hay không đâu có liên quan đến nàng, miễn bọn họ không động vào Tinh Linh...
'' Mẹ Dạ Dạ, là Kiều Tiễn a di*, mẹ Dạ Dạ...'' Tiểu Thỏ cầm lấy tay Hàn Dạ lay mạnh.
'' Kiều... Kiều Tiễn ư? Không thể nào, sao muội ấy lại xuất hiện ở đây?'' Hàn Dạ quay lại nhìn nữ nhân cũng đang ngạc nhiên không kém, khẳng định lại một chút.
'' Thật đấy, vòng bồ đề con tặng a di, a di vẫn đeo kia kìa, con không nhầm đâu!''
'' Hả?''
Đằng xa đột ngột truyền tới thanh âm khàn khàn của nam nhân
'' Ai?''
Hàn Dạ hoảng hốt nắm lấy vai Tiểu Thỏ, hai người biến mất không một dấu vết. Không được rồi, nếu đã như thế, nàng nhất định phải điều tra đến nơi đến chốn, Kiều Tiễn giữa đêm khuya xuất hiện cùng một tên đại yêu quái ở nơi này, chắc chắn có uẩn khúc. Mọi việc không dừng lại ở tìm kiếm Tinh Linh rồi trở về nữa, Kiều Tiễn là biểu muội của nàng, nàng tuyệt đối sẽ không để muội ấy sai càng thêm sai, ngày càng lún sâu vào đống bùn không rửa nổi.
* A di : Dì, chị hoặc em gái của mẹ.
-------------------------------------------------------Dải phân cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân~
Lời của au : trời ơi trời, au không biết làm gì với ông Thiết nữa, giờ mà dìm ổng xuống thấy tội tội thế nào ấy, mà cũng không đưa ổng lên được vì ông đâu phải nam chính. Thiết đại ca hãy thứ tha cho muội muội nếu muội dìm nhân cách huynh nhé, chê pai :'( . Chúc các em yêu đọc truyện vui vẻ, một tuần mới làm việc hiệu quả nha <3