“Đã đồng ý rồi thì không được nuốt lời!” Hoa Vị Miên tiểu nhân đắc chí nhìn Tông Chính Sở cười nói.
Phần lớn quân của Tông Chính Sở trú đóng ở ngoài thành, chỉ có một phần binh lính thận cận theo hắn vào trong thành.
“Xu thế chung của thiên hạ, hợp lâu tất phân, phân lâu tất hợp. . . . ” Tông Chính Sở lẩm nhẩm nhớ lại những lời này, đáy mắt hiện lên một tia tán thưởng.
“Còn chưa ngủ sao?” Hoa Vị Miên đẩy cửa ngó đầu vào dò xét.
“Vào đi.” Tông Chính Sở gật gật đầu.
Hoa Vị Miên kéo ghế ngồi đối diện hắn: “Hôm nay thấy ta trở về mà người không kỳ quái chút nào sao?”
“Bởi vì sớm muộn gì ngươi cũng sẽ trở về.” Tông Chính Sở lạnh nhạt nói.
“Tại sao ngươi chắc chắn như vậy!” Hoa Vị Miên không phục.
“Cho dù hôm nay ngươi chạy thoát, ta cũng sẽ bắt ngươi trở lại.” Tông Chính Sở nhìn nàng một cái nói.
“Bạo quân.” Hoa Vị Miên bĩu môi.
Tông Chính Sở đột nhiên đứng dậy, bước tới ôm lấy nàng rồi đi về phía giường. Hoa Vị Miên sợ tới mức giật mình một cái, vội vàng siết chặt tay áo của hắn nói: “Ngươi muốn làm gì?!”
Tông Chính Sở đặt nàng xuống giường sau đó bản thân cũng nằm sát bên cạnh, cánh tay còn ôm ngang hông nàng: “Ngủ.”
Dứt lời bèn nhắm mắt lại khiến Hoa Vị Miên một chút cơ hội phản bác cũng không có, cũng không tránh thoát được cánh tay kia. Ngắm nhìn khuôn mặt bình thản của hắn, khóe môi Hoa Vị Miên khẽ cong thành nụ cười nhẹ. Mấy ngày nay, đèn trong lều của hắn đều sáng tới canh ba mới tắt, sớm tinh mơ đã dậy đốc thúc binh lính thao luyện nên chắc mệt muốn chết đi. . . . .
Nhìn hồi lâu mí mắt cũng bắt đầu nặng trĩu. Nàng mơ mơ màng màng dựa sát vào l*иg ngực Tông Chính Sở, tìm một tư thế thoải mái, cọ cọ đầu mới chịu ngủ say.
“Tông Chính, tin báo thắng trận đã viết xong, ngươi. . . . ” Thanh Dương vừa đẩy cửa ra, lời còn chưa nói hết liền nhìn thấy hai thân hình đang quấn chặt nhau trên giường, miệng mở lớn đến mức có thể nhét vừa một quả trứng vịt.
Bị hắn quấy nhiễu, hai người trên giường từ từ tỉnh giấc. Hoa Vị Miên nhìn thoáng qua tình thế của mình, lại liếc mắt nhìn Thanh Dương bên kia đang trợn mắt há mồm, cắn răng một cái liền đạp Tông Chính Sở một cước.
Thấy ánh mắt gϊếŧ người của Tông Chính Sở lướt qua, Thanh Dương vội vàng lui ra ngoài còn thức thời đóng chặt cửa lại: “Ta chưa thấy cái gì hết.”
Trong lời nói rõ ràng mang theo ý cười chế nhạo khiến Hoa Vị Miên ngửa đầu rơi hai giọt lệ anh hùng, đấm ngực thở dài: “Thanh danh một đời của ta . . . . !”
Quay đầu trừng mắt liếc Tông Chính Sở đang hảo tâm tình: “Ngươi phải chịu trách nhiệm!”
“Ta nói rồi ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi.” Tông Chính Sở cũng không thèm chớp mắt.
“Ta nói chịu trách nhiệm không phải nói ngươi chịu trách nhiệm cái đó, ta nói là chịu trách nhiệm về chi phí tổn thất tinh thần, ngươi hiểu chưa?” Hoa Vị Miên vội vàng nói.
Tông Chính Sở mặc thêm áo khoác ngoài, thản nhiên nói: “Ta sẽ phụ trách.”
Hoa Vị Miên nóng nảy vươn tay muốn giữa kẻ đang muốn rời đi kia: “Không phải chịu trách nhiệm cái ngươi nói! Phí tổn thất tinh thần tức là trả tiền bồi thường, người hiểu chưa?”
Tông Chính Sở quay đầu nhìn nàng chằm chằm ra vẻ đã hiểu. Hoa Vị Miên thở phào một cái, chìa tay hào phóng nói: “Đưa vàng cho ta, ta sẽ bỏ qua chuyện cũ!”
Tông Chính Sở kéo nàng vào lòng, cúi đầu hôn lên môi nàng: “Ngươi hi vọng ta ngủ cùng ngươi sau đó cho ngươi bạc sao?”