Nhịp tim của Hoa Vị Miên nhất thời dồn dập, bắp thịt toàn thân căng cứng, trợn to mắt nhìn đôi chân càng ngày càng tiến đến gần, trong lòng lẩm bẩm: một cái hắt xì dẫn tới huyết án, một cái hắt xì dẫn tới huyết án a. . . . . !
Vung tay lên, Thư Lưu Quan vén màn, nữ tử bên trong vừa mới tỉnh lại. Rất lẳиɠ ɭơ ném cho hắn một cái mị nhãn, kêu: “Đại nhân. . . . . .”
Thư Lưu Quan quăng màn, không thể ngửi nổi hừ một tiếng, đáy mắt xẹt qua một tia mỉa mai, xoay người rời đi.
Hoa Vị Miên thở gấp, thật may là nữ nhân kia tỉnh lại kịp thời, nếu không hôm nay nàng liền máu tươi tại chỗ!
Nét mặt Vương Trọng lúng túng, thấy thần sắc Thư Lưu Quan không khác thường, mới nói: “Ngươi đi xuống đi.”
Thư Lưu Quan chắp tay, xoay người rời khỏi phòng.
Nhịp tim của Hoa Vị Miên rốt cuộc khôi phục bình thường, đợi đến khi xác định hắn đã đi ra, mới từ gầm giường bò ra ngoài.
Vương công công bên này mới vừa ngồi lên giuờng, thấy dưới giường có người bò ra, không khỏi quát hỏi: “Ngươi là ai?!”
Hoa Vị Miên nhanh tay nhanh mắt điểm huyệt ngủ của nữ tử ở trên giường, thật xin lỗi, ngươi tiếp tục ngủ đi!
Lại thuận tay lúc Vương Trọng còn chưa hô hoán điểm hai đại huyệt của hắn, nhìn hắn trợn mắt với mình, Hoa Vị Miên xoay người đến bàn bên cạnh cầm một con dao gọt trái cây vung vẩy trong tay.
Một thái giám, còn chơi nữ nhân, lạc thú? Tâm động hay là sắc động. Tâm chưa thỏa mãn?
Đặt dao lên cổ hắn lay động hai cái, Hoa Vị Miên cười hắc hắc, nói: “Ta rất muốn để cho ngươi nói, nhưng lại sợ thanh âm của ngươi quá lớn làm động dao của ta, nếu cứa một nhát, máu sẽ làm bẩn dao của ta thì không xong. . . . .”
Vương Trọng chảy mồ hôi lạnh, tròng mắt đều nhanh mở to.
“Ngươi muốn ta giải huyệt câm của ngươi không?” Hoa Vị Miên biết rõ còn cố hỏi.
Con người của Vương Trọng đảo quanh một vòng.
“Vậy ngươi nói cần nhỏ giọng một chút a!” Hoa Vị Miên lại đem lưỡi dao tiến gần đến cổ hắn, Vương Trọng không ngừng đảo cặp mắt trắng dã.
Đưa tay giải huyệt câm của hắn, Vương Trọng run lẩy bẩy hỏi: “Ngươi. . . . . .Ngươi muốn làm gì?”
“Ăn cướp!” Hoa Vị Miên đến bàn bên cạnh cầm lấy một quả táo, nói xong lại cảm thấy không đúng, lời này sao nghe quen như vậy đây?
Khuôn mặt Vương Trọng co rút, than khóc nói: “Tráng sĩ cướp tiền hay cướp sắc?”
Một miếng táo cứ như vậy nghẹn trong họng Hoa Vị Miên, không lên không xuống, kìm nén đến mức thở không thông, vội vàng vung tay đấm đấm ngực.
Phun ra gần nửa quả táo, Hoa Vị Miên xoa ngực thở hổn hển, nguy hiểm thật, thiếu chút nữa trở thành người đầu tiên xuyên qua chết vì ghê tởm rồi!
Quay đầu nhìn Vương Trọng mặt nhăn như chó Nhật, Hoa Vị Miên nhất thời im lặng, làm thế nào để hình dung tâm tình trong lòng nàng lúc này? Lời này lại từ trong miệng một công công nói ra. . . . .Thật TM động vật hiếm có a!
Oán hận sâu sắc, Hoa Vị Miên ngẩng đầu hung ác nhìn Vương Trọng, cáu kỉnh hỏi: “Các ngươi vừa nói chuyện gì? Chuyện gì mà không thể để Chung Minh biết? Kẻ mang mặt nạ mới vừa rồi là ai? Hắn tên là gì? Ở chỗ nào? Làm cái gì? Từng cái nói ra cho ta!”
Vương Trọng nuốt nước bọt, nói: “Tráng sĩ, có thể hỏi từng cái một không?”