Hoa Vị Miên muốn hộc máu, khác biệt là sao, khác biệt là sao? Cộng hai rồi lại trừ hai, tỷ số sinh tồn chỉ có năm phần trăm, năm phần trăm! Đây là khái niệm gì?! Ý tứ chính là, nếu trước mắt một mình chạy trốn trong phạm vi một mét vuông, như vậy phải thu hẹp lại một phần hai mươi nàng mới có thể chạy ra ngoài được sao?!
Tông Chính Sở, kiếp trước có phải ta thiếu tiền ngươi hay không!
Chuyện đã bàn xong không cần nói nữa, Hoa Vị Miên cúi gục trên ngựa, nghĩ nhất định phải chạy trốn.
“Hoa tỷ tỷ, ngươi không cần lo lắng, có tướng quân đi cùng nhất định không có vấn đề gì!” Đinh Tiểu Hà ở phía trước vỗ ngựa một cái bảo đảm nói.
Hoa Vị Miên bĩu môi, “Ngươi nghĩ hắn là thần a!”
Đinh Tiểu Hà biến sắc, nói: “Trong lòng trong mắt ta tướng quân chính là thần! Không có tướng quân sẽ không làm được chuyện gì!”
Hoa Vị Miên nhìn người vẻ mặt không thay đổi kia, nàng biết Đinh Tiểu Hà không phải là nịnh hót, nàng cũng muốn biết chiến thần đến tột cùng sẽ có bộ dáng gì, có thể khiến cho địch nhân nghe thấy tên đã sợ mất mật.
Đi nửa ngày đường liền ra khỏi Ngọc Phong cốc, phía trước là một vùng đất bằng phẳng, tiếp đến chính là nơi che chắn cho Lam thành: sông Thiên Tiệm.
Sau khi vội vàng dùng cơm, Tông Chính Sở liền cùng mấy vị tướng quân thương lượng quân sự cơ mật, một mình Hoa Vị Miên ở trong lều, trời nóng cũng không muốn ra ngoài, vốn định gọi mấy người tới chơi trò cúi chào, nhưng nghĩ đại chiến sắp tới, làm như vậy rất không hiền hậu, vì vậy đành chơi đùa với Tiểu Hoa Bì.
Đến sẩm tối trời bớt nóng, Hoa Vị Miên nhốt Tiểu Mao vào l*иg tre, ôm Tiểu Hoa Bì tới trướng nghị sự.
“Vậy . . . . . . . có phỉ muốn bắt đầu đánh giặc rồi hay không?” Nàng ngồi vào nói.
“Ngày mai.” Tông Chính Sở cũng không ngẩng đầu lên nói.
“Nhanh vậy sao?” Hoa Vị Miên kinh ngạc, bọn họ không phải vừa ra khỏi Ngọc Phong cốc sao, chẳng lẽ người của Tây Hòa quốc sẽ chờ ở bên kia sông Thiên Tiệm.
“Hẻm núi này là một nơi thuận lợi cho việc phục kích, đối phưong tất nhiên sẽ không bỏ qua.”
“Khụ khụ, ta nghĩ, nếu là đánh giặc, người người đều phải hết mình, bảo vệ người dân, ngươi an bài ta làm việc gì, ta sẽ không từ chối!” Hoa Vị Miên nói xong cảm xúc sục sôi.
Cặp mắt xanh biếc của Tông Chính Sở nhìn nàng, nhìn đến khiến trái tim Hoa VỊ Miên cũng hoảng hốt, hắn không phải đã nhìn ra chứ. . . . .
Đột nhiên lại thấy hắn cúi đầu, nói: “Không cần.”
Hoa VỊ Miên cũng không dám nói thêm nữa, vì vậy nói: “Quên đi, ta ra ngoài trước.”
Vừa vặn bước ra ngoài được vài bước lại gặp Vương Miểu đang mài dao, Hoa Vị Miên bước dài đi tới vỗ vỗ vai hắn nói: “Vương tướng quân, đao không tệ a!”
Vương Miểu thấy nàng, vội vàng kéo y phục từ bên hông lên, ngượng ngùng nói: “Khiến cho tiên tử chê cười. . . . . .”
Hoa Vị Miên khoát khoát tay: “Không có gì, bổn tiên tử không câu nệ tiểu tiết, ngươi cứ mài đi.”
Khuôn mặt râu ria rậm rạp của Vương Miểu cười hắc hắc, sau đó lại ngồi xổm xuống.
“Ngày mai không phải là muốn khai chiến chứ?” Giống như vô ý hỏi.
“Việc này phải xem ý tứ của tướng quân, binh lính trong Lam thành cũng đã ra, quân lệnh hạ xuống, chúng ta liền đánh tới!” Vương Miểu hưng phấn sờ sờ thân đao sáng loáng.
Xem ra chiến trường của bọn họ ở giữa Ngọc Phong cốc và sông Thiên Tiệm, sờ sờ cằm, tỏ vẻ thần bí nói: “Bổn tiên tử hôm qua nhìn sao, e rằng có chuyện xấu.”
Vương Miểu nghe xong, sắc mặt biến đổi, vội hỏi: “Có chuyện gì xấu?”