Hoa Vị Miên thật buồn bực, người cổ đại biết thiên đường là gì sao?
“Có chuyện gì hảo hảo thương lượng. . . . . .” Hoa Vị Miên cười trừ lui về phía sau, dùng tay ra hiệu cho các nàng cởi dây trói, sau đó nói: “Bây giờ ngươi định làm gì ta?”
Như Yên thấy ám hiệu của nàng, vội vàng lén lút tiến tới, nhờ thân thể của Hoa Vị Miên mà tay được che đi, lặng lẽ giúp nàng cởi dây trói.
Trần Thất dâʍ ɖu͙© sờ sờ cằm, nói: “Bộ dạng ngươi cũng rất xinh đẹp, cứ như vậy gϊếŧ chết thì thật đáng tiếc. . . . .Không bằng thưởng cho hai người các ngươi!”
Hai tiểu binh vừa bắt trói Hoa Vị Miên đang đứng bên cạnh Trần Thất nghe hắn nói thế, vội vàng rối rít: “Tạ ơn Trần kỵ đốc!”
Hoa Vị Miên nhìn hai người kia đi tới, trợn to hai mắt nói: “Khuyên ngươi không nên tới gần ta, nếu không ta cho các ngươi chết tại chỗ!”
Hai người có chút chần chừ, liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó ánh mắt lại chuyển sang Trần Thất.
Trần Thất sắc mặt không đổi, nói: “Ngày đó các ngươi cũng ở đây, nàng cũng chỉ là một kẻ ăn xin, các ngươi thật sự sợ nàng sao?!”
Bị hắn nói khích, hai người kia cũng không do dự nữa, vẻ mặt thèm thuồng tiến tới gần.
Hoa Vị Miên vừa cố gắng lui về phía sau, vừa giãy dụa cổ tay, quỷ tha ma bắt, thế nào còn chưa tháo được dây trói!
Đột nhiên có một người trong đó hét to một tiếng, té ngã xuống đất hoảng sợ lấy tay che cổ nói: “Ta bị cắn, ta bị cắn!”
Mọi người vừa nhìn liền thấy một con nhện ngũ sắc đang bò chậm rãi trên người người kia, không khỏi hít một ngụm khí lạnh, lùi về phía sau mấy bước.
Hoa Vị Miên cao hứng nói: “Tiểu Mao, làm rất tốt! Cắn chết bọn họ cho ta!”
Ngay sau đó lập tức quay đầu nói với người phía sau: “Nhanh chút a!”
Lúc này Như Yên mới hồi phục lại tinh thần, tập trung cởi dây trói cho nàng.
Hai tay được tự do, Hoa Vị Miên nhặt Tiểu Mao từ trên đất lên đặt trong lòng bàn tay, âm trầm cười nói: “Trần Thất, thấy không, ta đây mới chính là địa ngục!”
Trần Thất nhìn người nằm trên đất đã thở hổn hển, trên cổ có một vết máu nhỏ, xung quanh tím bầm.
Hai người không khỏi sợ hãi, lúc này đối với tin đồn về Hoa Vị Miên cũng kiêng kỵ vài phần, có thể đùa giỡn độc vật trong lòng bàn tay như thế, cho dù không phải yêu quái thì bọn họ cũng đắc tội không nổi!
“Trần Thất, tiếp chiêu!” Hoa Vị Miên hét lớn một tiếng ném Tiểu Mao tới.
Sắc mặt Trần Thất thoáng đổi, kéo ngay người đứng bên cạnh ra ngăn trước người mình, tiểu binh kia chạy không thoát, vội vàng lấy tay đỡ, cũng không nghĩ tới con nhện lại cắn lên tay hắn, kêu thảm một tiếng quỳ trên mặt đất lôi kéo Trần Thất, “Trần kỵ đốc. . . . . .Cứu ta. . . . .”
Lúc này Trần Thất làm sao còn quan tâm được nhiều như vậy, hắn rút kiếm muốn chém con nhện trên mặt đất, Hoa Vị Miên thấy vậy liền quát to một tiếng: “Vạn phật triêu tông!”
Trần Thất bị thanh âm của nàng làm mất tập trung, ngẩng đầu nhìn lên, Hoa Vị Miên phi thân, dùng hết khí lực đá vào mặt hắn một cước.
Trần Thất bị bắn vào vách lều, vải lều rách làm hắn bay ra ngoài, hắn nhổ một bãi nước miếng lẫn máu tươi: “Đây là võ công gì. . . .?!”
Hoa Vị Miên kinh thán sức lực của đôi bàn chân mình, bĩu bôi vui vẻ nói: “Như Lai thần cước. . . . .!”