“Lẽ nào . . . . . ” Trận tuyến phòng ngự trong lòng Hoa Vị Miên có một góc sụp đổ.
“Ngươi là bọn họ ở trên đường nhặt được,” tiểu cô nương vừa rồi khóc xong, lại quay qua đây nói: “Bọn họ nhìn ngươi hôn mê ở trên đường, lại là một người ăn mày, dù sao cũng là nữ, dứt khoát liền mang lên xe.”
Hoa Vị Miên thở ra một hơi, thật tốt! Vung tay lên, vén rèm lên liền quát: “Dừng xe, ta muốn xuống xe, ta muốn hảo hảo làm ăn mày, dựa vào cái gì kéo ta lên đây!”
Người đánh xe một roi quất xuống mắng: “Kêu la cái gì, một lát nữa đến quân doanh rồi kêu!”
Mẹ hắn! Hoàn hảo Hoa Vị Miên nhanh như chớp tránh kịp, bằng không bị roi kia quất xuống hủy dung rồi!
Câu nói trắng trợn kia làm Hoa Vị Miên đen mặt, nếu nàng tiếp tục đợi sợ rằng thật phải đi hầu hạ nam nhân, không được, phải nghĩ biện pháp trốn a!
“Khuyên ngươi không cần có chủ ý quái quỷ gì,” nữ tử nói: “Bị bọn họ bắt được là trực tiếp . . . . ”
Nàng không nói, nhưng Hoa Vị Miên cũng đã hiểu, vẻ mặt như đưa đám, nàng làm sao xui xẻo như vậy, đang ngủ xuyên qua coi như xong, còn thành ăn mày, cư nhiên còn bị thuận tay nhặt lên xe ngựa quân kỹ . . . . Lão thiên gia, sao ngươi lại đùa giỡn ta như thế!
Đúng lúc kêu cha gọi mẹ mắng trời, xe ngựa xóc nảy một cái, Hoa Vị Miên vốn đói hoa mắt chóng mặt liền bị quăng ra ngoài, đầu “oành” một tiếng đυ.ng phải khung xe ngựa, trước mặt bỗng tối sầm, không chống đỡ nổi ngã xuống đất . . . . .
Ngủ đi ngủ đi, tỉnh ngủ trở về nhà, bên tai có người cứ như thế thôi miên, Hoa Vị Miên lật đi lật lại, hài lòng ôm chiếc chăn bông mềm mại của mình cọ cọ hai cái, thẳng đến khi trên mặt một trận đau nhức mới mở mắt, lều trại tối như mực, rơm rạ khô cứng, được rồi, nàng thừa nhận!
Lần bất tỉnh này ngược lại không đem nàng trở về nhà, bất quá đem tới trí nhớ của chủ nhân khối thân thể này.
Nữ tử mười sáu tuổi xuân, từ nhỏ ở trên Thiên Sơn cùng Cửu Cung chân nhân học nghệ, võ công, trận pháp, chế độc, ngay cả tinh tượng cũng đọc lướt qua một chút. May nhờ nàng thiên phú dị bẩm, thời gian mười năm ngắn ngủi liền học xong sở học suốt đời của Cửu Cung chân nhân. Cuối cùng cùng Cửu Cung chân nhân so độc, Cửu Cung chân nhân thảm bại, một hơi thở gấp liền buông tay nhân gian, trước khi đi còn ngửa mặt lên trời thở dài: “Nữ tử này tất sẽ gây họa nhân gian!”
Nữ tử từ nhỏ đính hôn cùng nhi tử của Trấn quốc công, cũng chính là Phủ Viễn tướng quân hiện tại. Sư phụ không còn, cho nên nàng chỉ có thể tìm phu quân tương lai nương tựa. Nhưng nữ tử này từ nhỏ không hiểu khói lửa nhân gian, người không có đồng nào, dọc đường đi chịu bao khổ cực, thật vất vả sống đi tới biên thùy liền đói hôn mê bất tỉnh, sau đó bị nhặt lên xe ngựa.
Nga, nữ tử này cũng tên Hoa Vị Miên, thật là khéo.
Hoa Vị Miên có chút hưng phấn nho nhỏ, khối thân thể nàng mượn có khinh công, không biết cảm giác bay lên như thế nào! Đầu tiên là phải dồn khí đan điền đúng không!
Hít một hơi dùng sức hướng trong bụng ép, sau đó lại nâng lên, hai chân hướng lên trên nhảy nhảy, cư nhiên bật cao nửa trượng! Hoa Vị Miên thử đi thử lại vài lần, tuy tằng yêu cầu của kỹ xảo khá cao, nhưng cũng không phải không thể làm được, giằng co trong chốc lát, ra một trận mồ hôi.
Bên ngoài truyền đến thanh âm lớn xôn xao, Hoa Vị Miên len lén chạy ra ngoài, trước mặt liền đυ.ng phải hai binh lính khiêng thịt dê, nàng vội vàng trốn phía sau lều cỏ, liền nghe thấy bọn họ nói.
“Nghe nói tướng quân bị thương, có thật vậy không?”
“Phi! Kẻ nào bị đui mắt, xế chiều hôm nay ta tận mắt thấy tướng quân cầm theo đầu tặc nhân trở về!”
“Đám hổ lốn Tây Hòa Quốc, cư nhiên phái người đến đánh lén!”
“Không phải thế sao, chờ các huynh đệ ăn thịt uống rượu, gϊếŧ hắn mảnh giáp cũng không lưu . . . . .!”
Đợi bọn hắn đi xa, Hoa Vị Miên mới đi ra, xem ra phải khai chiến, Đại Ân Quốc đang cùng tiểu quốc xung quanh giao chiến, tướng quân tự mình dẫn binh.
Nàng khẽ cắn môi, mặc kệ, trước chạy thoát hãy nói!