Thanh Dương cẩn thận mở l*иg tre ra, làm cho nhện bò đến trên tay Hoa Vị Miên.
Hoa Vị Miên rợn cả tóc gáy, sợ tới mức nước mắt cũng rơi xuống rồi, vừa run rẩy vừa mắng: "Thanh Dương, ngươi là tên biếи ŧɦái. . . . . . !"
Thanh Dương ngắt lời nàng nói: "Nếu bị cắn, ta có thể cứu ngươi."
Nghe những lời này, trong lòng Hoa Vị Miên ít nhiều cũng có chút an ủi, nhưng cảm giác được một đống lông xù đang bò trên người mình, nàng đã cảm thấy có chút rét run.
Thanh Dương nhìn con nhệ, nó cư nhiên bất động dừng trên mu bàn tay Hoa Vị Miên, tìm một cây gậy nhỏ chọc chọc nó, đập đập mấy cái vào chân nó, nó vẫn động. Cau mày một cái, Thanh Dương giải huyệt đạo cho Hoa Vị Miên, nói: "Ngươi chạm vào nó đi."
Hoa Vị Miên nhịn xuống xung động muốn hất văng thứ trên tay, kỳ quái la lên: "Không phải chứ?!"
"Nếu không ta lấy thêm một con khác tới." Thanh Dương mặt không đổi sắc uy hϊếp.
Trong lòng Hoa Vị Miên âm thầm một lần ân cần hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà Thanh Dương, mới chậm rãi đưa tay ra, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh, nàng không nhịn được trợn to hai mắt, thử chạm một cái vào đồng lông xù kia, chỉ thấy nó chợt giơ hai cái chân trước mặt lên, sau đó lại dừng lại, không có thêm động tác gì.
Nhưng một chút này cũng làm cho Hoa Vị Miên sợ tới mức khẽ run rẩy, hơi ổn định cảm xúc của mình, nàng mới lại đưa tay qua, dùng hai ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa cái bụng của nó, con nhện không nhúc nhích, còn rất hưởng thụ ngửa ra sau.
Hoa Vị Miên khẽ cười cười, lại nhẹ nhàng trêu chọc chân trước của nó, cũng không thấy động tĩnh gì liền ngẩng đầu lên giống như khoe khoang nhìn Thanh Dương một cái.
Thanh Dương lại nhíu mày thật cao: "Nó không phải là ngã bệnh chứ?" Vừa nói vừa đưa tay tới, còn chưa sát vào, con nhện hoa đã giương hai chân trước lên, nhao nhao muốn thử bổ về phía trước.
"Ha ha!" Hoa Vị Miên không có phong độ cười lớn, nhìn sắc mặt xanh mét của Thanh Dương nói: "Quả nhiên là mệnh bất đồng a, có vài người nuôi nó nó cũng không thấy thân thiết!"
Nói xong còn cố ý chọc chọc con nhện, bộ dáng muốn thuận theo bao nhiêu liền có bấy nhiêu.
"Đi, chúng ta đi xem con ở bên ngoài một chút." Lá gan của Hoa Vị Miên như to ra, chỉ còn thiếu cái đuôi vểnh lên trời.
Thanh Dương không nói hai lời theo nàng đi ra ngoài.
Đi tới dưới tàng cây, Hoa Vị Miên nhìn con nhện còn treo trên mạng, kỳ thực hai con nhện không khác nhau mấy, đều là đủ mọi màu sắc, chẳng qua là con trên tay nàng thiên nhiều về màu vàng, còn con kia thiên nhiều về màu đỏ.
Đưa tay nhẹ nhàng chạm vào con nhện còn lại, phát hiện tư thế của nó cũng chỉ như phòng ngự không công kích, mặc cho nàng chạm vào.
Quay đầu lại cho Thanh Dương một ánh mắt xem ngươi có thể như thế nào, Hoa Vị Miên đem hai con nhện đặt trên tay hỏi: "Loại nhện này tên gọi là gì?"
"Thiên Giáp Chu." Thanh Dương dừng một lát đáp.
Hoa Vị Miên bĩu môi, "Cái tên thật khó nghe, không bằng ta đặt cho chúng một cái tên khác!"
Nói xong cũng không đợi Thanh Dương phản đối, liền chỉ vào con thứ nhất nói: "Về ngươi sau liền kêu Tiểu Mao!" Sau đó lại chỉ vào con thứ hai: "Ngươi liền kêu Tiểu Hoa đi!"
Dương Dương đắc ý thả hai con nhện vào trên mạng, Hoa Vị Miên vẩy vẩy tay áo nói: "Hiện tại phục chứ?!"
Thanh Dương không nói một lời nhìn
nàng, vẻ mặt nghiêm túc, tựa như đang tự hỏi cái gì, ánh mắt Hoa Vị Miên lóe lên: "Ngươi làm gì đấy. . . . . . ?"
Thanh Dương bí ẩn sờ sờ lên cằm, cười híp mắt nói: "Thật muốn mổ ngươi ra xem rốt cuộc do cái gì tạo thành."
Hoa Vị Miên nhìn hắn tiêu sái xoay người, vạt áo còn vẽ ra một độ cong mượt mà, thiếu chút nữa liền nước mắt tung hoành: hoàn hảo cổ đại không thịnh hành giải phẫu học,.....