Thanh Dương phục vụ tốt xong hai con nhện liền bưng chén trở lại lều, thấy Hoa Vị Miên đang hảo hảo ngồi ở đó ăn hạt dưa, sinh lòng kinh ngạc, nhưng cũng rất bình tĩnh nói: "Trên người ngươi không ngứa sao?"
Hoa Vị Miên hưng phấn cắn hạt dưa, híp mắt hỏi ngược lại: "Tại sao phải ngứa?" Vừa dứt lời liền giật mình ngồi dậy, hoảng sợ nói: "Không phải ngươi hạ độc trong hạt dưa chứ?!"
Không đợi Thanh Dương nói chuyện, Hoa Vị Miên lại nói: "Ta biết ngay mà, ngươi làm sao có thể tự dưng để khay hạt dưa này ở đây, mau đưa thuốc giải ra đây!"
Khóe miệng Thanh Dương khẽ co quắp, hạt dưa này là chính hăn phơi ăn cho đỡ thèm.
Hắn buông cái chén trong tay xuống, nói: "Hạt dưa không có độc."
"Thật sự?" Hoa Vị Miên cực kỳ hoài nghi.
Thanh Dương phớt lờ, đi tới bên người nàng, nói: "Vừa rồi ngươi bị kiến cắn phải không?"
"Đúng vậy, ở chỗ này." Hoa Vị Miên kéo vạt áo, duỗi dài cổ cho hắn nhìn.
Nhìn cái cổ trắng nõn sạch sẽ trước mặt, Thanh Dương có chút nhức đầu, nàng đối với người nào đều là cái bộ dạng này ư, một nữ hài tử còn ra thể thống gì. . . . . . Bất quá thầy thuốc có tấm lòng của cha mẹ, người bệnh không phân biệt nam nữ.
Nhìn kỹ một chút, quả thật không có dấu vết bị cắn, những con kiến đen kia trời sinh tính hiếu chiến, không có đạo lý a. . . . . .
Thấy hắn nhíu mày, Hoa Vị Miên thẳng đầu hỏi: "Bị cắn sẽ như thế nào?"
Thanh Dương nhìn nàng một cái nói: "Toàn thân đau khổ hai ngày." Kiến đen tuy có thể làm thuốc, nhưng hắn nuôi chủ yếu là để phòng ngừa người ngoài tiến vào, nơi này độc vật quá nhiều, để tránh ngộ thương, nuôi kiến đen là một công đôi việc, nhưng. . . . . .
"Vậy ngươi còn không mau cho ta thuốc giải!" Hoa Vị Miên trừng mắt xòe tay ra.
Thanh Dương không nhìn nàng, còn đang suy tư, chỉ là nói: "Trên người ngươi ngứa sao?"
Hoa Vị Miên giật giật thân thể, không nhận thấy có gì khác thường, thở phào một cái nói: "Ta không phải là không bị cắn chứ?"
Thanh Dương nhìn nàng gật đầu một cái, theo lý thuyết không có khả năng bị bỏ sót, tùy vào thể chất
từng người, thời gian phát tác sẽ khác nhau, nhưng vận khí của nàng không đến mức tốt như vậy chứ, kiến đen cũng bò lên cổ rồi mà cư nhiên không bị cắn.
Thanh Dương bắt lấy cổ tay của nàng, hai ngón tay đặt lên mạch, cũng không có dấu hiệu trúng độc.
Buông tay nàng ra, Thanh Dương yên lặng nhìn nàng, nhìn đến mức Hoa Vị Miên có chút không được tự nhiên, nàng nói: "Có vấn đề gì không?"
"Tại sao ngươi không bị cắn?" Thanh Dương tự lẩm bẩm, giống như là tự hỏi mình, hoặc là hỏi Hoa Vị Miên.
Hoa Vị Miên nghe xong, vui vẻ, "Mệnh bất đồng, không có biện pháp!"
Thanh Dương híp mắt lại, bộ dạng suy nghĩ sâu xa. Dáng dấp hắn vốn một bộ thư sinh, mặt mày cũng lộ vẻ dịu dàng, nhưng bị hắn nhìn không chuyển mắt như vậy, Hoa Vị Miên vẫn cảm thấy hoảng sợ.
Hắn đột nhiên đứng lên, cầm lấy một cái l*иg tre nhỏ ở trên bàn chạy ra ngoài.
Không biết vì sao, Hoa Vị Miên lại có dự cảm xấu, quả nhiên, không tới nửa phút hắn đã trở về, chẳng qua là trong l*иg tre nhiều hơn một thứ gì, là nhện hoa!
Nàng thấy một người một nhện đi về phía mình, không khỏi lui về phía sau, "Ngươi muốn làm gì?!"
Trên mặt Thanh Dương mang theo một chút hưng phấn, nói: "Dùng nó thử một chút!"
Hoa Vị Miên có một loại kích động muốn khóc, vừa tránh sang bên cạnh vừa la lớn: "Ngươi đang tàn sát dân lành, coi mạng người như cỏ rác, ta muốn đi kiện ngươi!"
Thanh Dương nhanh tay lẹ mắt điểm huyệt nàng, đưa l*иg tre đến trước mặt nàng nói: "Sau khi thử qua sẽ biết. . . . . ."
Hoa Vị Miên khóc không ra nước mắt, gió lớn thật sẽ vọt đến đầu lưỡi đấy!