Chương 34: THÀNH HÔN

Từ sáng sớm, đám cung nữ đã bận rộn, hôm nay là ngày thành thân của nàng và hắn. Khắp nơi trong hoàng cung giăng đèn kết hoa một màu đỏ rực, nàng một thân hỉ phục đỏ thêu phượng hoàng đang ngồi đó cho mọi người trang điểm

- Oa, hoàng thượng, người thật đẹp nha! - Đào Hoa, Hạnh Hoa bây giờ đã thay thế vị trí của Tiểu Ngân, hai người bọn họ đã chuẩn bị đầu tóc và trang điểm cho nàng từ sáng đến giờ

- Được rồi, chúng ta mau đi thôi, sắp đến giờ lành rồi - Nàng nhìn gương mặt tuyệt mĩ của mình trong gương, trong lòng có một loại vui vẻ và hồi hộp chưa từng có

Đỗ Nguyệt Nhã được Đào Hoa phủ lên đầu một tấm khăn voan che đi dung mạo tuyệt luân hoa nhường nguyệt thẹn của mình . Nàng được hai người dẫn đi đến kiệu hoa, theo sau làm một đám cung nữ cùng đi đến Chiêu Hòa Điện

Chiêu Hòa điện

- Mời tân lang tân nương vào điện tiến hành nghi thức bái đường

Mặc Ngôn từ bên ngoài bước vào, nàng cũng đi song song với hắn, hai người đứng giữa chính điện, hôm nay nàng đã nhờ các vị trưởng lão ở Thánh Cảnh đến làm chủ hôn, phía trên còn có bài vị của phụ hoàng, mẫu hậu và đại ca, nhị ca của nàng . Lần trước thành thân không trọn vẹn, lần này nàng muốn cho họ được chứng kiến nàng hạnh phúc, mong họ yên tâm về nàng. Theo sau nàng và hắn là Vĩnh Xuyên hầu và Dao Hân quận chúa, hai người bọn họ thành thân cùng lúc với nàng

- Nhất bái thiên địa

- Nhị bái cao đường

- Phu thê giao bái

- Đưa vào động phòng

Nguyệt Nhã và Dao Hân được mấy cung nữ đưa đến hỉ phòng, còn tân lang bị mọi người vây lấy cho dù muốn đi theo thê tử nhà mình cũng không có cách nào

Hỉ phòng

- Hoàng thượng, người hay là ăn một chút điểm tâm đi, từ sáng đến giờ người chưa có ăn gì - Hạnh Hoa từ phòng bếp mang về cho nàng đĩa điểm tâm

- Bên chỗ của Dao Hân sao rồi?

- Mọi thứ vẫn ổn ạ, người đối với nàng ấy thật tốt, bọn nô tì thật hâm mộ nha - Đào Hoa và Hạnh Hoa đích thực cũng hâm mộ Dao Hân, nàng đã từ nhỏ lớn lên bên cạnh chủ tử, được chủ tử xem là tỷ muội tốt mà đối đãi

- Các muội không cần hâm mộ nàng ấy, chỉ cần tìm được ý trung nhân, ta sẽ làm chủ ban hôn cho các muội

- Đa tạ hoàng thượng, bọn nô tì chỉ mong được hầu hạ bên cạnh người thôi ạ

- Các muội nói y hệt như Dao Hân lúc trước luôn, nhưng kết quả nàng ấy chẳng phải cũng gả cho Lâm Ngự hay sao, đời người chỉ có mấy chục năm thôi, các muội cũng nên tìm người cùng các muội đến răng long đầu bạc là vừa



- Bọn nô tì hiểu rồi, đa tạ hoàng thượng

Điện Chiêu Hòa

- Bệ hạ, người say rồi, để thần đưa người về hỉ phòng

Vô Ảnh thấy chủ nhân nhà mình cũng hơi ngà ngà say liền dẫn hắn về hỉ phòng, tội nghiệp cho Lâm Ngự phải ở lại đó tiếp rượu đám người đến chúc mừng

Trên đường về hỉ phòng, khắp dọc hành lang đã treo rất nhiều l*иg đèn đỏ, từng tốp cung nữ đi qua, khi gặp hắn đều phúc thân hành lễ

- Bệ hạ, người cũng giả vờ giỏi thật, lúc nãy thần còn tưởng người say thật nữa đó chứ - Đợi gần đến hỉ phòng hắn liền đứng thẳng dậy, gương mặt không một chút nào có vẻ là đang say

- Nếu ta không giả vờ như vậy, bọn họ còn lâu mới chịu cho ta đi gặp Nhã Nhã

Đỗ Nguyệt Nhã đang ngồi trên giường ăn điểm tâm thì nghe thấy có tiếng động ngoài cửa, nàng vội lấy khăn voan trùm lên đầu, trong lòng hơi hồi hộp

Hắn đẩy cửa bước vào, vén lên tấm khăn voan lộ ra khuôn mặt khuynh quốc của nàng, môi đỏ, mắt phượng hơi xếch lên, nàng của lúc này rất đẹp. Nàng nhìn hắn cũng không khỏi ngây ngốc một lúc, gương mặt như ngọc tạc thành, mày kiếm, trên người hắn vận một bộ y phục đỏ cùng màu với nàng nhìn như một đôi uyên ương do ông trời tác hợp

- Các ngươi mang chút đồ ăn đến đây, ta muốn cùng nương tử dùng bữa - Hắn ra lệnh cho đám cung nữ ở đó, bọn họ nhanh chóng đi mang đồ ăn lên

- Mặc Ngôn, chàng hôm nay thật tuấn mĩ a - Đỗ Nguyệt Nhã không khỏi mở miệng cảm thán

- Tất nhiên, ta như vậy mới xứng với nàng chứ, nương tử, nàng hôm nay cũng rất đẹp

- Chàng đó, đúng thật là dẻo miệng a

Trên nóc hỉ phòng, một đám người lén la lén lút không rõ là đang làm gì

- Y Y, sao muội lại đến đây? - Y Y thấy bọn họ đang lén lén lút lút thì tò mò đi theo xem thử, cả đám người bị nàng ấy làm cho giật mình, Hi Cảnh thấy nàng đến nhỏ giọng hỏi nàng

- Mọi người đang làm gì ở đây vậy? A, ta biết rồi, mọi người là đang chuyện xấu đúng không? Ta sẽ đi nói Nhã nhi tỷ biết

- Muội nhỏ tiếng thôi, bọn ta chỉ muốn náo động phòng một chút thôi mà

- Náo động phòng ? Có vui không? - Y Y ngốc nghếch hỏi, từ trước đến nay nàng ấy không biết náo động phòng là ra sao cả

- Tất nhiên là vui chứ, đợi một chút nữa thì muội sẽ biết thôi



- Vậy cho muội tham gia với a - Nghe Y Y nói mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm, nàng ấy đi nói với Nguyệt Nhã thì còn gì là vui nữa

Đám cung nữ dọn thức ăn lên, nàng cho cung nữ lui xuống hết rồi đến bàn cùng hắn ngồi xuống bắt đầu dùng bữa

- Sao chàng không ăn đi ? - Nàng thấy hắn chỉ ăn một chút thì đã bỏ đũa xuống

- Nàng cứ ăn đi, lát nữa ta ăn nàng là được rồi

Hắn chống cằm ngồi nhìn nàng, nàng thấy không được tự nhiên cho lắm, hai bên má đã nổi lên rặng mây hồng

Nàng cố coi nhẹ sự tồn tại của hắn mà tiếp tục ăn nhưng lại không làm được, Đỗ Nguyệt Nhã cũng đành buông đũa

- Nàng ăn xong vậy là đến ta rồi đúng không ?

Hắn cười tà mị nhìn nàng rồi sau đó phất tay làm nến trong phòng đều tắt hết. Mấy người trên nóc phòng đều phi thân xuống

- Sao lại không có động tĩnh gì hết vậy? - Không biết ai trong số bọn họ lên tiếng, mọi người mới dần cảm thấy có gì đó không đúng

Ánh nến trong phòng bừng sáng, nàng và hắn đứng khoanh tay dựa vào một bức tường nhìn bọn họ

- Vui không? - Nàng cười nhìn bọn họ, mấy người vừa nãy đứng như trời trồng ở đó không biết phải nói gì

- Là bọn họ lừa muội đi náo động phòng của tỷ a, bọn họ nói sẽ rất vui nhưng mà muội thấy có vui gì đâu - Y Y trong đám người bước ra nhìn nàng bằng ánh mắt vô tội

- A, vậy bây giờ chúng ta tính sao với bọn họ đây, phu quân?

- Tùy nàng đó, nàng là nương tử của ta, điều nàng nói ta đều sẽ ủng hộ hết mình

- Hì hì, Nhã nhi à, chúng ta chỉ là... chỉ là đi ngang qua thôi ấy mà

- Ta cho mọi người thời gian trong vòng ba tiếng đếm, một.... hai

Đỗ Nguyệt Nhã còn chưa đếm đến ba thì trong hỉ phòng đã chỉ còn lại hai người là nàng và hắn

- Giờ chúng ta nên làm chuyện chính sự thôi

Chưa đợi nàng kịp phản ứng, hắn đã áp nàng xuống giường, đặt lên môi nàng một nụ hôn, y phục của hai người từ lúc nào đã được cởi bỏ, tấm màn được buông xuống, bên ngoài hỉ phòng, những cánh hoa đào được ánh trăng chiếu rọi , bên trong là cảnh xuân sắc tràn ngập khắp căn phòng