Hai người hơi sững lại, nhưng sau đó ngoan ngoãn đóng cửa điện lại.
“Không ngờ nương nương lại cao tay như thế, vừa đến Quán Tước điện đã khiến vương thượng quay lại sủng ái nương nương rồi.” Hải Du cười vui vẻ, đối với các cung nữ như họ, chỉ mong chủ tử được sủng ái để cuộc sống dễ thở hơn.
Hải Đường cũng cười: “Đi thôi, ra ngoài đứng chờ.”
Hai người vừa bước ra khỏi đại điện thì đã chạm mặt tổng quản thái giám Đàm Xương Phụ đang nhìn họ chằm chằm với vẻ mặt u ám.
“Vương thượng và nương nương đã an nghỉ rồi sao? Các ngươi không ở bên cạnh hầu hạ, mà lại ra ngoài cả thế này, ai sẽ chăm sóc vương thượng và nương nương?” Đàm Xương Phụ cau mày hỏi, trong lòng cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Hải Du cắn môi, cố lấy can đảm trả lời: “Nương nương đã dặn dò là không được vào nội điện quấy rầy.”
Trong lòng nàng ấy thầm nghĩ, lão thái giám này từ trước đến giờ luôn không xem trọng Tê Phượng điện, đối với nương nương chỉ là tỏ vẻ tôn kính ngoài mặt, nhưng trong lòng lại thầm khinh bỉ, chỉ xem Ngao Thanh Li như bảo vật. Hừ, phải để lão thái giám này biết rằng người mà Vương thượng thật lòng yêu thương chính là nương nương của bọn họ, yêu đến mức chân thành sâu đậm, đến nỗi không muốn giao việc hầu hạ cho ai khác.
Nghĩ vậy, Hải Du khẽ ưỡn ngực, gương mặt rạng rỡ hẳn lên.
Đàm Xương Phụ liếc nhìn nàng ấy một cái, trong lòng có chút lúng túng, hừ nhẹ một tiếng rồi phất tay áo rời đi, hướng về phía phòng ở của các thái giám. Trước khi đi, ông ta không quên dặn dò hai đệ tử của mình: “Chú ý động tĩnh, cẩn thận khi vương thượng dậy vào ban đêm.”
Ông ta đã có tuổi, vương thượng đặc biệt cho phép ông ta không cần trực đêm.
*
Trong nội điện.
Lệnh Thái Huyền không kiểm soát được mà nhẹ nhàng đặt Tang Hòa lên chiếc trường kỷ mềm mại. Ngay khi buông tay, cơ thể hắn như thả lỏng.
Đôi mắt hắn đầy vẻ u uất, nhìn Tang Hòa một lúc lâu, rồi thức thời không rời đi, ngồi xuống một bên của chiếc bàn cạnh trường kỷ, dùng tay xoa nhẹ trán.
Tang Hòa cong môi, chống tay lên cằm, thích thú nhìn Lệnh Thái Huyền đang ngồi đối diện với vẻ mặt lạnh lùng băng giá.
Rắc rối lớn khiến cục quản lý thời không phải đau đầu nhức óc, giờ chẳng phải đã ngoan ngoãn rồi sao?
Lấy bạo chế bạo, luôn là cách giải quyết vấn đề hiệu quả nhất.
“Ăn bữa khuya chứ?” Tang Hòa tuy nói như đang hỏi, nhưng động tác thì không chậm chút nào. Đôi tay trắng muốt của nàng búng một cái, trên bàn lập tức hiện ra một đĩa tôm hùm đất xào cay còn bốc khói, cùng hai chai nước có ga lạnh ngắt.