Chương 1: Mới xuyên tới

“Vương thượng, thù sâu như biển chỉ có thể dùng thù sâu như biển để trả. Thanh Li chỉ là một nữ tử bình thường, nếu không báo thù cho cha thì làm sao xứng đáng làm người? Vương thượng đã gϊếŧ cha ta, cả đời này Thanh Li sẽ không bao giờ quên!”

“Nếu vương thượng thực sự muốn ta tha thứ thì xin hãy giao thái tử cho ta. Như vậy coi như chúng ta thanh toán xong, thế nào?”

Tang Hòa nhìn nữ tử vừa nói ra những lời này với ánh mắt kỳ lạ.

Nàng ta mặc một chiếc váy dài lộng lẫy màu trắng ngà, vóc dáng thon thả gợi cảm, dung nhan xinh đẹp, lông mi rũ xuống ướŧ áŧ, thật giống như một đóa hoa sen trắng đáng thương, hoàn toàn phù hợp với hình tượng bạch nguyệt quang của nam chính trong kịch bản.

Tang Hòa nhìn kỹ Ngao Thanh Li từ trên xuống dưới, trong mắt ánh lên sự căm phẫn mãnh liệt.

Nàng đang đóng vai nữ chính, nên cảm giác thù hận này đến từ chủ nhân thực sự của thân xác này là Trình Hoa Ngu.

Thái tử mà Ngao Thanh Li nhắc đến chính là đứa con mà Trình Hoa Ngu vừa sinh không lâu. Xem ra nàng đã bước ngay vào cuộc đối đầu đầu tiên giữa nam chính, nữ chính và nữ phụ rồi.

“Chỉ có như vậy thì nàng mới tha thứ cho cô sao?”

Một giọng nam trong trẻo, dễ nghe vang lên, mang theo chút cay đắng khó tả.

Tang Hòa ngồi phịch xuống đất, khẽ liếc nhìn người vừa nói.

Không hổ danh là nam chính, vẻ ngoài tuyệt sắc, gặp một lần là khó quên, lại còn mang khí chất quyền lực đỉnh cao của một vị vua. Lúc này, trong đôi mắt xanh biếc của hắn chứa đầy sự đau khổ, đăm đăm nhìn Ngao Thanh Li. Hai người nhìn nhau, trong mắt đầy ắp tình yêu, nhưng dường như có một rào cản khó vượt qua giữa họ.

Tang Hòa đăm chiêu suy nghĩ.

Nàng là một nữ chính chính thống, lại có vẻ giống như "tiểu tam" vậy.

Vị này đúng là nam chính não tàn số một lịch sử!

Hai dòng lệ trong suốt lăn dài trên má Ngao Thanh Li: “Đúng vậy! Chỉ có như vậy thì Thanh Li mới tha thứ cho ngài.”

Lệnh Thái Huyền nhắm mắt lại, nặng nề nói: “Được! Cô sẽ giao thái tử cho nàng.”

Tang Hòa khẽ nhếch mép.

Tên cẩu nam nhân này thật hào phóng, gϊếŧ cha người mình yêu xong rồi lại lấy con của mình ra để đổi lấy sự tha thứ.

Nhưng mà hắn sắp bị một linh hồn điên cuồng nhập vào rồi nên nàng cũng chẳng buồn so đo với hắn làm gì.

Nàng đến đây chỉ để hoàn thành nhiệm vụ, làm theo đúng kịch bản mà thôi. Có phải đến lượt nàng nói lời thoại rồi không nhỉ?

Tang Hòa hắng giọng, rồi khóc lóc thảm thiết: “Vương thượng, Hành nhi là nhi tử duy nhất của ngài! Sao ngài lại nỡ lòng, sao lại nhẫn tâm để Hành nhi còn nằm trong tã lót mà phải rời xa thần thϊếp chứ?!”

“Vương thượng! Lời này của ngài, thật sự khiến thần thϊếp đau đớn khôn nguôi—”

“Thần thϊếp... thần thϊếp…”

Lời Tang Hòa ngừng lại đột ngột, nàng khéo léo điều chỉnh lực, rồi nhẹ nhàng ngã xuống đất.

Lời thoại của nàng đã xong, cuối cùng kết thúc bằng cảnh ngất xỉu.

“Thái y— gọi thái y—”