Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nương Nương Ốm Yếu Bệnh Tật

Chương 65

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khi Hoàng hậu bước vào, vừa hay bắt gặp cảnh Thời Cẩn Sơ quở trách cung nhân:

"Các ngươi chăm sóc chủ tử như vậy à?"

Cung nhân trong Văn Nhạc Uyển quỳ đầy đất, run rẩy cúi đầu nhận tội. Hoàng hậu nhìn quanh, cung kính hành lễ: "Hoàng thượng đến rồi."

Nàng ấy thấy thánh giá đổi hướng từ xa.

Hoàng hậu kín đáo quan sát Nghi Mỹ nhân. Nữ tử đang khó chịu cau mày, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt, toát lên vẻ yếu đuối đáng thương khiến người ta sinh lòng thương xót. Khi nàng định hành lễ, Hoàng hậu lập tức xua tay bảo nàng hãy nằm nghỉ. Chốc lát sau, Hoàng hậu nhíu mày nói:

"Rốt cuộc là sao, tra ra nguyên nhân khiến Nghi Mỹ nhân khó chịu chưa?"

Câu hỏi này dành cho Thái y.

Lý thái y thầm than khổ. Ông ấy lặp lại những gì vừa bẩm báo với Hoàng thượng rồi dẫn cung nhân kiểm tra khắp điện.

Thời Cẩn Sơ vẫn nắm cổ tay trắng ngần của Thai Am Yểu. Hắn định đưa tay vuốt ve gò má nàng, Thai Am Yểu bất an muốn rút tay ra. Nàng chưa quen tiếp xúc thân mật với hắn trước mặt người ngoài.

Đặc biệt là trước mặt Hoàng hậu.

Thời Cẩn Sơ lạnh giọng: "Đừng động đậy."

Cả người Thai Am Yểu cứng đờ, để mặc hắn vuốt ve. Ngón tay hắn mang theo hơi lạnh nhưng khi chạm vào mặt nàng vẫn toát ra hơi ấm.

Thai Am Yểu hoảng hốt, dám chắc sắc mặt nàng bây giờ rất khó coi.

Nàng không vùng vẫy nữa.

Tay hắn đặt lên trán nàng, dịu dàng xoa bóp, cụp mắt hỏi: "Còn đau không?"

Thai Am Yểu thầm nghĩ hắn chỉ biết hỏi điều thừa thãi. Hắn đâu phải thuốc thần, chẳng lẽ chỉ cần được hắn chạm là nàng khỏi bệnh sao?

Nàng cúi mặt, giọng nghẹn trong cổ họng, ậm ừ không rõ: "Đau."

Hoàng hậu làm ngơ trước hành động của hai người. Vấn Xuân nhíu mày, nàng ta đỡ nương nương, kìm nén cảm xúc, dời mắt nhìn chỗ khác.

Văn Nhạc Uyển mời Thái y, cảnh tượng vô cùng huyên náo. Người đầu tiên nhận được tin tức chính là Thường Lạc Hiên.

Tưởng Bảo lâm lo lắng nhìn về phía Văn Nhạc Uyển. Nàng nắm tay Tùng Ngọc, nuốt nước bọt:

"Không có chuyện gì chứ?"

Không biết nàng ta đang hỏi ai.

Tùng Ngọc cũng lo lắng, thì thầm: "Chủ tử, chúng ta có cần đến đó không?"

Cùng ở cung Hợp Di, hay tin nên đến thăm hỏi, như thế sẽ không ai bắt bẻ được, dù sao Hoàng hậu cũng đã đến.

Hai tay Tưởng Bảo lâm run rẩy. Nàng ta hoàn hồn khỏi sự bất an, ngơ ngác gật đầu:

"Ngươi nói đúng, phải đi mới được."

Tâm trạng Tưởng Bảo lâm rất phức tạp. Nàng ta vừa hy vọng Nghi Mỹ nhân gặp chuyện, vừa sợ liên quan đến mình.

Nàng ta rõ nhất bản thân mình đã làm gì.

Tưởng Bảo lâm chuẩn bị đến thăm. Trong khi đó ở Văn Nhạc Uyển, Lý thái y kiểm tra một lượt nhưng chẳng tìm ra gì, ông ấy nhíu mày khó xử.

Tuy Cẩm đột nhiên nhớ ra gì đó: "Y phục trên người chủ tử do Thượng Y Cục gửi đến, đều là được Hoàng thượng ban thưởng. Những đồ trang trí trong điện cũng vậy, chỉ có một thứ là không phải."

Nếu đồ vật trong điện không có vấn đề thì vấn đề chỉ có thể xuất phát từ vật bên ngoài.

Thời Cẩn Sơ ngẩng đầu: "Là gì?"

Hoàng hậu vốn định lên tiếng hỏi. Nghe hắn nói, nàng ấy liền thản nhiên quay đầu.

Thai Am Yểu cũng nhớ ra điều gì đó. Nàng cúi đầu nhìn xuống túi thơm đeo bên hông. Đúng lúc này, có cung nhân thông báo, các phi tần trong cung đã đến.

Đúng giờ Ngọ, Hoàng hậu và Hoàng thượng đều đến, các phi tần ở gần đương nhiên muốn nắm bắt mọi cơ hội được xuất hiện trước mặt Hoàng thượng.

Không ai để ý đến những phi tần đó. Thời Cẩn Sơ nhìn theo ánh mắt nàng, giọng điệu không mấy tốt đẹp:

"Đồ vật không rõ nguồn gốc mà nàng dám đeo?"

Tưởng Bảo lâm vừa bước vào, sắc mặt lập tức cứng đờ. Nàng ta nhìn túi thơm đó, nghe Hoàng thượng nói đồ vật không rõ nguồn gốc thì rất ngượng ngùng, vô cùng khó xử.

Thu Minh giải thích thay chủ tử:

"Túi thơm này là của Tưởng Bảo lâm tặng chủ tử. Chủ tử vốn định để sang một bên nhưng khi thỉnh an, Tưởng Bảo lâm hỏi tại sao chủ tử không đeo túi thơm. Chủ tử không nỡ phụ lòng Tưởng Bảo lâm nên mới đeo hàng ngày."

Lời Thu Minh nói rất có ý tứ, chỉ vài câu đã nhấn mạnh túi thơm là do Tưởng Bảo lâm cố tình bắt chủ tử phải đeo.

Thai Am Yểu nhíu mày, nói: "Thái y đã kiểm tra. Túi thơm không có vấn đề gì, bên trong toàn là dược liệu dưỡng thần nên tần thϊếp mới đeo."

Túi thơm được chuyển đến tay Lý thái y.

Tưởng Bảo lâm như ngồi trên đống lửa, sợ Lý thái y phát hiện ra điều gì đó.

Túi thơm vốn đã được Lý thái y kiểm tra trước đó. Hiện giờ kiểm tra lại lần nữa, kết quả vẫn như cũ. Thấy Lý thái y lắc đầu, Tưởng Bảo lâm mới giật mình thở phào, lưng đẫm mồ hôi lạnh.

Tiến trình dường như hoàn toàn bị đình trệ.

Tưởng Bảo lâm giả vờ uất ức: "Tần thϊếp và Nghi Mỹ nhân không thù không oán, hại Nghi Mỹ nhân làm gì. Tần thϊếp thấy Nghi Mỹ nhân khó chịu trong người, vì mong ngài ấy dễ chịu hơn nên mới tặng túi thơm đó cho Nghi Mỹ nhân."

"Nếu biết gây ra nghi ngờ, tần thϊếp sẽ không làm chuyện thừa thãi như thế."

Nàng ta lau khóe mắt, lời nói ám chỉ Văn Nhạc Uyển không biết lòng tốt của người khác.

Thai Am Yểu bất an mím môi. Nàng áy náy nhìn Tưởng Bảo lâm: "Tuy Cẩm chỉ lo lắng cho ta, không có ác ý với Tưởng Bảo lâm."

Tưởng Bảo lâm còn định nói gì đó, Thời Cẩn Sơ liếc mắt nhìn nàng ta, Tưởng Bảo lâm lập tức ngậm miệng, không dám than khóc nữa.

Nội điện khôi phục sự yên tĩnh. Đột nhiên có ai đó lẩm bẩm, thắc mắc:

"Không phải trước giờ Tưởng Bảo lâm và Nghi Mỹ nhân không hợp nhau à, sao tự nhiên tốt bụng thế?"

Vừa dứt lời, xung quanh vang lên vài tiếng bàn tán. Tưởng Bảo lâm và Nghi Mỹ nhân không hòa thuận, thỉnh an thường ngày còn chẳng đi chung, mọi người đều biết rõ như ban ngày.

Sắc mặt Tưởng Bảo lâm biến đổi. Nàng ta quay đầu nhìn, phát hiện người nói chuyện là Chu Tần, những lời lẽ tức giận lập tức nghẹn lại nơi cổ họng.

Chu Tần có phân vị cao. Tuy ân sủng của nàng ấy bình thường nhưng gia thế không tầm thường, môn đệ thanh quý, địa vị trong giới quan văn khó mà lay chuyển. Dù Chu Tần không được sủng ái, bình thường khi đại phong hậu cung, Hoàng thượng không bao giờ bỏ quên, chẳng ai dám xem thường Chu Tần. Nàng ấy được coi là người thẳng tính nhất trong cung, nếu thực sự chọc giận Chu Tần, tin chắc nàng ấy sẽ thật sự ra tay đánh người.

Tưởng Bảo lâm gượng nói: "Thái y đã nói không có vấn đề, Chu Tần có ý gì?"

Chu Tần nhìn nàng ta một cách khó hiểu:

"Ta chỉ thấy lạ thôi. Còn ngươi, sao lại tỏ ra áy náy?"

Tưởng Bảo lâm nghẹn lời.

Thai Am Yểu liếc nhìn Diêu Mỹ nhân đang yên lặng đứng bên cạnh Chu Tần, nàng lặng lẽ che giấu cảm xúc trong mắt.

Khi hai người đang tiếp tục tranh cãi, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng động. Hoàng hậu im lặng đã lâu mới lên tiếng:

"Bên ngoài có chuyện gì thế?"

"Thưa nương nương, người của Văn Nhạc Uyển mang đồ ăn về."

Đồ ăn?

Lý thái y ngẩng đầu nhìn ra ngoài. Tuy Cẩm luôn chú ý đến ông ấy, thấy vậy, nàng ấy liền nói: "Có phải Thái y nghĩ ra gì không?"

Thời Cẩn Sơ theo đó nhìn qua.

Lý thái y ngập ngừng, do dự nói:

"Vi thần chợt nhớ ra, có một số dược liệu và thực phẩm xung khắc nhau. Nếu dùng không đúng cách sẽ có hại cho cơ thể."

Tưởng Bảo lâm đang đối đầu với Chu Tần, sắc mặt bỗng chốc trắng bệch. Chu Tần rất ghét người khác cãi lại mình, nàng ấy che miệng cười lạnh: "Ồ, ra là giấu ở đây."

Tưởng Bảo lâm vô thức phản bác:

"Thái y chỉ đoán vậy thôi, Chu Tần đừng vội kết tội tần thϊếp!"

Thời Cẩn Sơ lạnh lùng nhìn nàng ta, gật đầu với Trương Đức Cung.

Trương Đức Cung nhanh chóng ra ngoài dẫn cung nhân và mang hộp đựng thức ăn vào. Tiểu Tùng Tử nhanh nhẹn thỉnh an, hộp đựng thức ăn được chuyển cho Lý thái y kiểm tra.

Thời gian rất dài nhưng cũng rất ngắn. Dài đến mức Tưởng Bảo lâm lo lắng bất an, trán rịn mồ hôi lạnh, ngắn đến mức nàng ta chưa kịp nghĩ ra cách đối phó, Lý thái y đã phát hiện vấn đề.

Lý thái y bưng một đĩa canh viên tôm, sắc mặt nghiêm trọng:

"Bẩm Hoàng thượng, món canh viên tôm này và một loạt dược liệu như hoàng liên trong túi thơm đều xung khắc. Không chỉ vậy, gia vị trong canh cũng có vấn đề."

Gương mặt Tiểu Tùng Tử biến sắc. Hắn chợt nghĩ tới gì đó, nhanh chóng nói: "Gần đây thức ăn Ngự thiện phòng chuẩn bị cho Văn Nhạc Uyển hơi khác so với trước. Tiểu Tiền Tử nói là đổi món ăn theo mùa."

Hắn quỳ xuống đất, liên tục dập đầu:

"Đều tại nô tài làm việc không chu toàn, đều tại nô tài sơ suất, không kịp thời phát hiện ra vấn đề. Xin Hoàng thượng và chủ tử trách phạt!"
« Chương TrướcChương Tiếp »