Chương 58

Tuy được nhận chút lợi lộc từ hậu cung nhưng Lưu công công cũng không dám lộng hành. Chẳng hạn như hôm nay, ông ấy chỉ đặt lục đầu bài của Dĩnh Tiệp dư nổi bật hơn một chút.

Trên khay không có lục đầu bài của Phùng Phi và Lương Phi. Thời Cẩn Sơ nhìn sơ, dứt khoát bỏ qua thẻ bài của Dĩnh Tiệp dư. Thoáng thấy thẻ bài kiểu dáng hoa tử đinh hương được chạm khắc bạch ngọc tinh tế, thật ra hắn biết dưới thẻ bài đó khắc tên của ai.

Có lẽ hắn không phải người yêu ai yêu cả đường đi lối về nhưng chắc chắn là một người ưa giận cá chém thớt.

Thời Cẩn Sơ phớt lờ thẻ bài bạch ngọc khắc hoa tử đinh hương, lật bừa một thẻ bài bên dưới.

Lưu công công định thần nhìn kỹ, có chút bất ngờ.

Thế mà là Tưởng Bảo lâm, thật là may mắn.

Tin thị tẩm truyền khắp hậu cung. Mọi người không hiểu tại sao Tưởng Bảo lâm được thị tẩm, còn Dĩnh Tiệp dư tức giận không thôi. Nàng ta cố ý sắp xếp cẩn thận, vậy mà cuối cùng Tưởng Bảo lâm lại được hời!

Khi tin tức truyền đến cung Hợp Di, bầu không khí ở Văn Nhạc Uyển và Thường Nhạc Hiên hoàn toàn khác nhau.

Thường Nhạc Hiên hân hoan chuẩn bị cho việc thị tẩm, trong khi bầu không khí ở Văn Nhạc Uyển cực kỳ căng thẳng. Khi Thu Minh đi ra ngoài, nàng ấy nhìn thấy cung nhân của Thường Nhạc Hiên đang hất cằm nhìn mình đầy đắc ý.

Thu Minh đảo mắt. Dù được thị tẩm một ngày, địa vị của Tưởng Bảo lâm vẫn không thể so với chủ tử. May là chủ tử của nàng ấy tốt tính, chẳng biết người ở Thường Nhạc Hiên dựa vào đâu mà đắc ý như thế.

Thai Am Yểu chống cằm nằm trên nhuyễn tháp, đôi mắt hạnh bình thản ngắm nhìn cảnh vật ngoài điện.

Cùng lúc đó, thánh giá đang tiến về hậu cung. Khi thấy lộ trình càng lúc càng quen thuộc, Thời Cẩn Sơ nhướng mắt, hỏi:

"Sao đi đường này?"

Trương Đức Cung bối rối đáp: "Đây là đường đến cung Hợp Di, không sai đâu ạ."

Thời Cẩn Sơ không nói gì.

Trương Đức Cung suy nghĩ một lúc, cuối cùng nhận ra điều gì đó, hắn thấp giọng cười gượng. Hóa ra Hoàng thượng hoàn toàn không nhớ Tưởng Bảo lâm cũng ở cung Hợp Di.

Một khắc sau, loan giá dừng trước cung Hợp Di.

Nguyên Bảo cầm đèn l*иg dẫn đường phía trước nên Thời Cẩn Sơ không thể đi nhầm hướng. Khoảnh khắc rẽ về phía tây điện, dường như liếc thấy gì đó, bước chân hắn khựng lại giây lát.

Thường Nhạc Hiên gần trong gang tấc. Cửa cung mở rộng, bóng dáng Tưởng Bảo lâm đang ngóng trông trên hành lang dần xuất hiện trong tầm mắt Thời Cẩn Sơ.

Trương Đức Cung phát hiện hoàng thượng dừng lại. Lúc này, họ thấy một cung nhân đi vào cửa cung Hợp Di, trên tay cầm hộp đựng thức ăn.

Thời Cẩn Sơ liếc nhìn. Cung Hợp Di chỉ có hai người, hôm nay Thường Nhạc Hiên thị tẩm, dù Ngự thiện phòng làm việc kém cỏi cũng không thể mang bữa tối đến Thường Nhạc Hiên muộn như vậy.

Vì vậy, đó tất nhiên là người của Văn Nhạc Uyển.

Thu Minh không ngờ lại tình cờ gặp thánh giá. Nàng ấy đứng từ xa, nhanh chóng quỳ xuống hành lễ.

Thời Cẩn Sơ không rõ ai đó có cố tình chọn thời điểm này không, cảm xúc trong mắt hắn phai nhạt, thuận miệng hỏi:

"Trẫm nhớ đã qua giờ dùng bữa tối."

Câu này chắc chắn không phải hỏi Thu Minh nên Trương Đức Cung đành trả lời. Nghĩ tới câu hỏi của Hoàng thượng lúc đến, Trương Đức Cung thầm suy xét, miễn cưỡng đáp: "Chắc là bị chậm trễ."

Trong cung thường có chuyện ồn ào, ban đầu Trương Đức Cung không định kể với Hoàng thượng chuyện buổi trưa nhưng giờ hắn không thể không kể vắn tắt chuyện xảy ra vào giờ Ngọ.

Thu Minh không nghe rõ cuộc đối thoại của họ. Khi cảm thấy Thánh thượng không chú ý đến mình nữa, nàng ấy lập tức cầm hộp thức ăn quay về Văn Nhạc Uyển. Tiểu Tùng Tử được cho nghỉ ngơi, nhiệm vụ đi lấy cơm chuyển sang nàng ấy.

Thời Cẩn Sơ đi đến hành lang, Tưởng Bảo lâm uyển chuyển cúi người hành lễ. Khuôn mặt và đôi mắt nàng ta tràn ngập niềm vui sướиɠ:

"Tần thϊếp tham kiến Hoàng thượng."

Nàng ta dịu dàng cúi người, ngẩng đầu ngước nhìn Thời Cẩn Sơ. Có lẽ vì chất chứa quá nhiều mong đợi cùng với niềm hân hoan nên trong giây lát, ánh mắt nàng ta lấp lánh trông khá quyến rũ.

Thời Cẩn Sơ gật đầu qua loa. Tưởng Bảo lâm đang định e thẹn đưa tay ra, ai ngờ Thời Cẩn Sơ đi ngang qua nàng ta rồi đi vào điện.

Cả người Tưởng Bảo lâm cứng đờ, suýt không thể duy trì nụ cười trên mặt.

Bên cạnh, Trương Đức Cung mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, vờ như không thấy cảnh tượng ngượng ngùng của Tưởng Bảo lâm. Tưởng Bảo lâm ngẩn người một lúc mới dần bình tĩnh, quay người đi vào điện.

Trên bàn bày đầy món ăn, Tưởng Bảo lâm nhìn cảnh tượng trong điện, không khỏi nở nụ cười.

Nàng ta đã lâu không được diện kiến thánh nhan, Ngự thiện phòng đối đãi với nàng ta bình thường, nào được ân cần như hôm nay. Tưởng Bảo lâm cảm nhận được sự khác biệt trong đó, chỉ mong sao sau này Hoàng thượng thường xuyên ngủ lại Thường Nhạc Hiên. Tưởng Bảo lâm ngồi xuống bên cạnh Thời Cẩn Sơ, nói không ngơi nghỉ:

"Tần thϊếp thích nhất món chả cá nhân sen này, Hoàng thượng nếm thử xem có thích không?"

Nàng ta cầm đũa riêng để gắp thức ăn, gắp một viên chả cá vào bát của Thời Cẩn Sơ.

Thời Cẩn Sơ nhìn nàng ta, hắn không từ chối, chỉ nếm thử một miếng nhưng không đánh giá gì. Tưởng Bảo lâm không khỏi thất vọng.

Tưởng Bảo lâm định nói thêm gì đó, Thời Cẩn Sơ đã buông đũa, lạnh nhạt nói:

"Chuẩn bị nghỉ ngơi."

Hô hấp Tưởng Bảo lâm dồn dập, không dám nói gì thêm. Nàng ta vội vàng buông đũa, hầu hạ Thời Cẩn Sơ vào nội điện.