Chương 32

Lương Phi nhận thấy vẻ mặt của mọi người trong điện, nàng ấy khẽ nhíu mày, nhìn về chỗ trống trong điện, trong lòng dâng lên nỗi lo lắng cho Nhị muội.

Hà Mỹ nhân che miệng nói:

"Tuy hôm qua Nghi Mỹ nhân thị tẩm nhưng hôm nay không đến thỉnh an nương nương, vậy chẳng khác nào cậy sủng sinh kiêu đâu nhỉ?"

Sau khi vào cung không lâu, nàng ta liền chọn theo phe Phùng Phi nên biết rõ mối thù giữa Phùng Phi và Lương Phi. Nhớ lại lời căn dặn của Phùng Phi hôm qua, Hà Mỹ nhân không màng đến vẻ mặt lạnh lùng của Lương Phi, tiếp tục lên tiếng châm chọc Nghi Mỹ nhân.

Ý đồ công kích của Hà Mỹ nhân quá rõ ràng, cả điện bỗng chìm trong im lặng.

Lương Phi nắm chặt chén trà, nhìn Hà Mỹ nhân một cách lạnh lùng.

Có lẽ do bế cung không ra ngoài lâu ngày, giờ đây đến cả Hà Mỹ nhân cũng dám xấc láo trước mặt nàng ấy.

Hà Mỹ nhân bị nhìn đến nỗi trong lòng run sợ. Nàng ta quay đầu vờ như không có chuyện gì, thực ra trong lòng đang rất bực bội. Phùng Phi không đến thỉnh an mà đặt trọng trách lên vai nàng ta. Một người có phân vị Mỹ nhân như nàng ta đứng ra đối đầu trực diện với Lương Phi nương nương, chẳng phải là tự tìm đường chết sao?

Thế nhưng nàng ta không thể không làm vậy.

Dù sao, nàng ta đã đắc tội nặng với Lương Phi. Nếu đắc tội thêm Phùng Phi nương nương thì e rằng nàng ta không còn chốn dung thân trong cung.

Lương Phi buông chén trà, từ tốn nói: "Mấy tháng không gặp, so với lúc mới vào cung, Hà Mỹ nhân hoạt bát hơn không ít."

Triệu Tu dung cúi đầu, che giấu nụ cười nơi khóe miệng.

Hoạt bát gì chứ, rõ ràng là chê Hà Mỹ nhân lắm lời.

Hà Mỹ nhân bị châm chọc, sắc mặt cứng đờ. Hồi lâu sau, nàng ta bĩu môi, nói bằng giọng điệu tủi thân:

"Tần thϊếp thật lòng kính trọng Hoàng hậu nương nương, không chịu được cảnh người ta bất kính với nương nương."

Hoàng hậu nhướng mày. Đối với việc bị lợi dụng làm cái cớ, nàng ấy đã sớm quen, nữ nhân hậu cung chỉ được cái nói mồm là giỏi.

Hoàng hậu chưa kịp nói gì, bức màn thêu hoa bị ai đó vén lên. Nàng ấy ngẩng đầu, thấy Thu Minh bước vào, vừa vào đã cung kính quỳ xuống:

"Nô tỳ xin bái kiến Hoàng hậu nương nương, xin thỉnh an các vị chủ tử nương nương."

Thấy chỉ có một mình nàng ấy đến, Hoàng hậu thoáng nhếch mày, nén cảm xúc, ngạc nhiên hỏi: "Sao ngươi đến đây, Nghi Mỹ nhân có chuyện gì sao?"

Lương Phi cau mày, ngồi thẳng người, có chút lo âu.

Vẻ mặt Thu Minh đầy ưu sầu, buồn bã nói:

"Bẩm Hoàng hậu nương nương, hôm nay chủ tử của nô tỳ không được khỏe. Chủ tử có dấu hiệu ngã bệnh nên cố ý sai nô tỳ đến xin phép Hoàng hậu nương nương."

Nếu chỉ là xin phép thì không nói làm gì, mọi người sẽ cho rằng Nghi Mỹ nhân vừa mới được sủng ái hai ngày đã không biết trời cao đất dày.

Nhưng Thu Minh lại bồi thêm một câu "Có dấu hiệu ngã bệnh".

Mọi người không khỏi nhìn nhau, phi tần mắc bệnh thì phải gỡ lục đầu bài. Hóa ra bọn họ suy bụng ta ra bụng người, ắt hẳn Nghi Mỹ nhân thật sự không khỏe.

Hoàng hậu nhíu mày, vẻ mặt lộ rõ sự lo lắng: "Sao lại thế, không phải hôm qua vẫn ổn à?"

Thu Minh không thể nói thật, chỉ đành trả lời một cách hàm hồ:

"Có lẽ hôm qua bị nhiễm gió lạnh."

Nghe vậy, Hoàng hậu thở dài: "Ngự tiền mới sai người đến báo hôm nay Nghi Mỹ nhân không cần đến thỉnh an, cớ sao lại đột ngột ngã bệnh rồi?"

"Bảo cung nhân chăm sóc chu đáo, đừng quên mời thái y."

Thu Minh lên tiếng đáp lại, nhanh chóng lui ra.

Sau khi nàng ấy rời đi, trong điện yên lặng một lúc. Hà Mỹ nhân nín nhịn hồi lâu, lẩm bẩm: "Mới vào cung ba ngày đã ngã bệnh, Nghi Mỹ nhân yếu đuối quá thể."

Sắc mặt Lương Phi hoàn toàn lạnh xuống. Nhị muội bị bệnh vốn khiến người ta lo lắng, bây giờ còn có kẻ ở đây nói nhăng nói cuội:

"Ai dạy quy củ cho Hà Mỹ nhân vậy? Thế mà dám ngông cuồng bình phẩm người bậc trên!"

Nghi Mỹ nhân và Hà Mỹ nhân có phân vị giống nhau nhưng Nghi Mỹ nhân được ban phong hào, vì thế phẩm cấp cao hơn Hà Mỹ nhân một bậc.

Lương Phi nói nàng ta ngông cuồng bình phẩm về bậc trên không sai chút nào.

Hoàng hậu nhìn sang với sắc mặt không tốt. Trái tim Hà Mỹ nhân giật thót, đang định biện bạch thì nghe Hoàng hậu nói:

"Đúng là ngươi đã hành xử lỗ mãng, về chép lại cung quy ba lần."

Sắc mặt Hà Mỹ nhân tái mét, không dám kêu ca.

Lương Phi cảm thấy hình phạt này hơi nhẹ. Nàng ấy không khỏi nhíu mày, thoáng liếc nhìn Hoàng hậu, cuối cùng vẫn không nói gì thêm.

Chuyện xảy ra ở cung Khôn Ninh không ảnh hưởng gì đến Văn Nhạc Uyển

Sau bữa trưa, thái y đến bắt mạch cho Thai Am Yểu, ông ấy có vẻ ngạc nhiên nhưng nhanh chóng che giấu cảm xúc:

"Mỹ nhân bị suy nhược cơ thể, tốt nhất là nghỉ ngơi hai ngày."

Thực ra chỉ là mệt mỏi thôi. Quả thật Nghi Mỹ nhân yếu ớt hơn những người khác một chút nhưng không có gì đáng ngại. Chẳng qua, nếu Nghi Mỹ nhân nói nàng không khỏe thì ông ấy đâu thể nào lên tiếng phản bác.

Dù sao, Nghi Mỹ nhân vốn thể yếu, ông ấy bảo Nghi Mỹ nhân nghỉ ngơi hai ngày cũng không tính là nói dối.

Thai Am Yểu ngoan ngoãn gật đầu, một lọn tóc đen rơi bên khóe miệng, thoáng lộ vẻ yếu đuối và dịu dàng. Nàng cụp mắt: "Phiền thái y rồi."

Lý thái y không nói gì, cung kính chắp tay rồi xoay người lui ra.

Thu Minh đứng trong điện, có chút khó hiểu:

"Tại sao chủ tử lại phải giả bệnh?"

Khi nói đến hai chữ cuối cùng, nàng ấy cố tình nói nhỏ nhất có thể để người ngoài không nghe thấy.

Bệnh thì phải gỡ lục đầu bài, chủ tử mới vào cung, đang là thời điểm được Hoàng thượng sủng ái nhưng chủ tử lại chọn giả bệnh ngay lúc này, Thu Minh nghĩ mãi không hiểu nổi.

Trong điện rất yên tĩnh, chỉ có Tuy Cẩm và Thu Minh canh chừng.

Thai Am Yểu quay đầu nhìn khung cảnh ngoài qua cửa sổ. Bên ngoài vừa lúc nổi gió, cành cây khẽ rung nhưng chỉ chốc lát sau đã trở về vẻ yên ắng như cũ.