Chương 3

Cả quãng đường đi không ai lên tiếng, Thai Am Yểu yên lặng đi theo Thai phu nhân vào cung Tốc Hòa.

cung Tốc Hòa tinh xảo hoa lệ, sàn lát đá xanh mát lạnh. Thai Am Yểu đi qua một hành lang thật dài rồi tiến vào trong điện, đập vào mắt nàng là tấm thảm nhung "Hỷ thước đăng mai" trải dài từ nội điện ra tận cửa đại điện, ai nhìn thấy đều tự ý thức được sự tôn quý của chủ nhân nơi này. Thế nhưng bầu không khí trong cung Tốc Hòa lại ngột ngạt đáng sợ, các cung nhân cụp mắt đứng nép một bên, ai nấy không dám thở mạnh.

Đôi mắt Thai Am Yểu chợt lóe, trước khi vào cung, nàng từng nghe kể tình hình nơi đây.

Tỷ tỷ nàng, hiện tại là Lương Phi nương nương, rất được Thánh thượng sủng ái. Đầu năm nay nàng ấy được chẩn ra có mang, được phong lên nhị phẩm Phi nhưng một tháng trước bất ngờ sinh non, đến nay vẫn chưa tra ra chân tướng.

Nghe nói, cuối cùng kết luận do đám nô tài bên dưới không cẩn thận, sau khi hỏi tội đánh gϊếŧ hai nô tài thì cũng chẳng giải quyết được gì.

Mà vị tỷ tỷ này vừa mất Hoàng tự, cơ thể cũng coi như hỏng, thế nhưng người có thể chủ trì công đạo cho Lương Phi cũng không cho nàng ấy một lời giải thích.

Hôm nay nàng được phép vào cung thỉnh an, ở một mức độ nào đó, đây xem như sự đền bù của vị kia dành cho trưởng tỷ. Chiêu Hòa sáu năm tuyển tú một lần, lứa phi tần mới vào cung đã xấp xỉ một năm, người nhà muốn nàng vào cung tranh sủng thay tỷ tỷ nhưng nếu không có lý do chính đáng thì sao nàng có thể tiến cung đây?

Ấy vậy mà tin tức từ phủ vẫn cứ truyền vào cung một cách thuận lợi.

Tuy Thai Am Yểu không hiểu tình hình trong cung nhưng nàng vẫn đoán được việc tỷ tỷ sảy thai không phải tai nạn. Thậm chí vị kia hẳn biết ai là hung thủ, vì thế mới ngầm ưng thuận nhóm người bọn họ hôm nay vào cung thỉnh an.

Thai Am Yểu ngước mắt nhìn tấm bảng đề chữ cung Tốc Hòa, nếu sự thật là thế, khó trách đến nay tỷ tỷ nàng vẫn chưa khỏi bệnh.

Tiến vào trong điện, Thai Am Yểu lập tức nhìn thấy người đang nằm trên giường. Nàng ấy gương mặt gầy gò, dáng vẻ ốm yếu xanh xao, cho dù dung nhan có tuyệt mỹ đến đâu cũng chỉ còn lại bảy, tám phần. Nàng ấy mặc trung y, gối đầu trên gối, nước mắt trên khuôn mặt chưa khô nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Thai phu nhân, Lương Phi liền vô thức rơi lệ.

Thai phu nhân mặc kệ chuyện hành lễ, vội vã bước nhanh đến giường, ôm lấy người đang nằm, đau lòng kêu lên:

"A Như của ta, sao lại ra nông nỗi này!"

Lương Phi vừa thấy mẫu thân cũng không cố kìm nén sự khổ sở trong lòng nữa, nước mắt rơi xuống như mưa, nghẹn ngào: "Nương!"

Thai Am Yểu lẳng lặng đứng một bên quan sát cảnh tượng mẫu tử tình thâm mà lòng chẳng có một chút cảm giác xúc động nào. Thậm chí, nàng còn cảm thấy cảnh tượng này hơi nhức mắt, khóe môi thoáng lóe lên vẻ giễu cợt thật nhạt. Thuở nhỏ, nàng bệnh nặng liệt giường, hôn mê nhiều lần nhưng chưa từng có mẫu thân ngồi trước giường lo lắng cho nàng như thế.

Nàng yên lặng đến nỗi hai người bên giường hoàn toàn quên mất sự tồn tại của nàng.

Hồi lâu sau, cuối cùng Lương Phi cũng ổn định được một ít cảm xúc, vừa ngẩng đầu lên liền thấy Thai Am Yểu đứng một bên. Đột nhiên, ánh mắt nàng ấy thoáng qua nét sững sờ, cay đắng. Sau khi lau nước mắt, nàng ấy gượng nói:

"Để muội muội chê cười. Phù Tuyết, mau mang ghế đến đây."

Thai Am Yểu rũ mắt: "Nương nương nói quá rồi."

Lương Phi bỗng thấy nghẹn lời, có chút khó thích ứng trước sự lạnh nhạt của Thai Am Yểu, Lương Phi sựng lại giây lát, ấp úng không biết nói gì.

Hơn mười năm qua, nàng ấy và muội muội chưa từng gặp mặt. Đối với vị muội muội này mà nói, bọn họ đã vứt bỏ nàng hơn mười năm, trong lòng muội muội không oán hận bọn họ thì thôi, sao có thể thân thiết được?

Ánh mắt của Lương Phi dừng ở gương mặt Thai Am Yểu, chỉ với một cái liếc mắt, nàng ấy liền có suy nghĩ giống với Phù Tuyết.

Một chút kỳ vọng thầm kín của nàng ấy có lẽ sẽ phải tiêu tan.

Nhị muội dung mạo phi phàm, người nhà sao có thể không để nàng tiến cung?

Lương Phi nghĩ đến Hoàng thượng, cõi lòng đau đớn khôn nguôi. Từ lúc vào cung đến nay, nàng ấy hưởng thụ sủng ái thành quen, chưa từng trải nghiệm sự bạc bẽo nơi hoàng thất. Hiện tại sảy thai, Hoàng thượng thà bồi thường chứ không nguyện ý đưa ra một lời giải thích, điều đó đủ khiến trái tim nàng ấy vỡ vụn thành trăm mảnh.

Cũng chính vì thế, nàng ấy mới không chấp nhận để trong phủ đưa thêm người vào cung.

Hậu cung này chính là đầm rồng hang hổ, Thai gia có một nữ nhi bị kẹt ở đây là đủ rồi, cần gì phải hy sinh những người còn lại?

Nghĩ đến đây, Lương Phi ho sặc sụa một hồi rồi nói với Thai Am Yểu:

"Trong cung có rất nhiều thứ mới lạ đặc sắc, ta sẽ kêu Phù Tuyết dẫn muội ra ngoài đi dạo, tránh cho mùi bệnh trong điện lây cho muội."

Nhị muội của nàng ấy yếu ớt, bệnh tật liên miên. Thuở nhỏ, chỉ cần gió thổi cũng khiến muội ấy ốm đau một trận, Lương Phi không dám để nàng đợi lâu nhưng cho dù nàng ấy có nói giảm nói tránh, Thai Am Yểu cũng có thể hiểu được ý tứ trong lời nói của tỷ tỷ. Nàng không từ chối, an tĩnh cúi đầu rồi quay người, lui ra cùng Phù Tuyết.

Trước khi đi, nàng khẽ nghiêng đầu liếc nhìn Thai phu nhân.

Thai Am Yểu hiểu rõ, Lương Phi cho nàng ra ngoài, bên cạnh nguyên do thân thể thì chủ yếu là vì muốn nói chuyện riêng với Thai phu nhân.

Phù Tuyết bắt gặp ánh mắt nàng, nàng ấy có chút gượng gạo giải thích thay nương nương:

"Nương nương chỉ đang lo cho sức khỏe của Nhị cô nương, không phải cố ý tránh Nhị cô nương."

Thai Am Yểu không nói mình tin, cũng chẳng nói không tin mà khẽ gật đầu:

"Ta biết."

Nàng còn chưa ra khỏi nội điện đã nghe được tiếng tranh cãi phát ra từ bên trong, Thai Am Yểu lập tức dừng bước. Cảm thấy đôi chút bối rối, nàng quay đầu nhìn thử, sau khi nghe rõ mẫu thân và tỷ tỷ đang tranh cãi vì chuyện của mình, nàng không khỏi căng thẳng mà mím môi.

Phù Tuyết vội dẫn nàng ra khỏi chính điện, cửa điện vừa đóng, tiếng trang cãi bên trong cũng bị ngăn lại.

Nhưng Thai Am Yểu vẫn không hết căng thẳng, cả người cảm thấy không được tự nhiên, Phù Tuyết nhìn thấy nhưng không biết nên khuyên nàng thế nào.

Thai Am Yểu không cần an ủi, chỉ là nàng khá ngạc nhiên.

Toàn bộ người trong phủ đều muốn nàng tranh sủng thay tỷ tỷ, mặc dù không nói rõ nhưng lời nói bọn họ đều ẩn ý muốn nàng tiến cung, cố gắng sinh Hoàng tự rồi giao cho tỷ tỷ nuôi dưỡng. Thế nhưng, hóa ra trong phủ và Lương Phi lại có suy nghĩ khác nhau sao?

Thai Am Yểu có hơi rối rắm.

Thân thể Lương Phi có trở ngại, thông qua phản ứng của Hoàng thượng đối với chuyện tỷ tỷ sảy thai cũng có thể biết được thái độ của Hoàng thượng. Vì vậy, việc Thai gia chọn người tiến cung tranh sủng thay nàng ấy là một chuyện có lợi vô hại.

Tại sao lại không đồng ý?

Đột nhiên, Thai Am Yểu liếc nhìn Phù Tuyết, nhớ tới việc Phù Tuyết nhắc nhở mình lúc đi đường khi nãy cùng với thiện ý mà Lương Phi vô thức thể hiện.

Nàng đột nhiên cảm thấy thật buồn cười, khóe môi không khỏi giật nhẹ.

Thì ra vị trưởng tỷ này của nàng là một người thật sự lương thiện sao?

Trong một góc nhỏ không ai chú ý, biểu cảm dưới đáy mắt Thai Am Yểu lóe lên một tia u ám. Nàng thản nhiên ngẫm nghĩ, Thai gia dạy dỗ trưởng tỷ tốt thật đấy!

Lương thiện, dịu dàng, hoàn toàn khác nàng.

Trong cung Tốc Hòa có một cây quế hoa, hiện vẫn chưa nở hoa, chỉ có tác dụng tỏa bóng mát. Dưới gốc cây có bàn ghế đá, Phù Tuyết dẫn Thai Am Yểu đến dưới bóng cây, sai cung nhân bưng trà và điểm tâm tới, nhẹ giọng giới thiệu:

"Đây là Bích Loa Xuân, loại trà này mới được tiến cống dịp năm mới. Sau khi nương nương chẩn ra có mang thì vẫn để đó không sử dụng, Nhị cô nương nếm thử xem có thích không?"

Hương trà thơm tràn ngập, Thai Am Yểu sống ở Cù Châu đã lâu, rất nhiều thứ ở kinh thành đều rất mới mẻ với nàng, trà cống phẩm này cũng là một trong số đó. Nàng dè dặt cầm tách trà đưa lên miệng nhấp một ngụm.

Nàng chỉ nếm được một chút vị chát, rất nhanh đã đổi thành vị ngọt nhạt, nhạt đến khó phát hiện. Cuối cùng, trong miệng chỉ còn sót lại một chút hương trà.

Trà ngon, Thai Am Yểu cẩn thận nếm thử hương trà trong miệng. Khi thoáng liếc thấy dáng vẻ quen thuộc Phù Tuyết, nàng chỉ cảm thấy vị ngọt kia dần biến thành một vị chát, thật lâu không tiêu tan.

Thai Am Yểu đặt tách trà xuống, khẽ rũ mắt, quay đầu nhìn cửa sổ nội điện, nói với giọng rất nhẹ:

"Ta còn phải đợi bao lâu?"

Phù Tuyết an ủi cô: "Sẽ nhanh thôi."

Thai Am Yểu lặng lẽ nắm chặt khăn tay, hình như lúc nào nàng cũng nghe thấy câu trả lời như vậy.

Khi còn nhỏ, nàng hỏi cữu mẫu khi nào cha nương đến đón nàng về nhà, cữu mẫu vẫn luôn trả lời nàng, chắc sẽ nhanh thôi.

Sẽ nhanh thôi.

Nàng vì ba chữ "Sẽ nhanh thôi" mà ngày đêm mong ngóng, ngóng chờ suốt mười hai năm, đợi mãi mà không nhận được bất kỳ tin tức nào. Cho đến khi thân thể tỷ tỷ có trở ngại, khi đó mới có người nào đó từ kinh thành đến đưa nàng về nhà.

Có điều, vừa đến nhà chưa đầy một ngày, bọn họ lại bắt đầu thực hiện ý định đưa nàng vào cung.

Thấy nàng cứ rũ mắt không nói lời nào, Phù Tuyết có hơi đau đầu, sợ nàng nhạy cảm suy nghĩ bậy bạ nên không khỏi châm chước lời nói của mình:

"Nếu Nhị cô nương thấy chán, hay là nô tỳ dẫn người đến phòng hoa đi dạo một lát?"

Lương Phi thích hoa, bên trong cung Tốc Hòa có một điện phụ dành riêng cho việc trồng hoa.

Thai Am Yểu dịu dàng lắc đầu: "Không cần, ta ở đây chờ mẫu thân và nương nương được rồi."

Nàng thoáng nâng đôi mắt hạnh, rất sạch sẽ, trong suốt nhưng cũng có chút câu nệ, tựa như sợ gây phiền phức cho người khác. Phù Tuyết nhất thời không biết nên nói gì, nàng ấy đột nhiên suy nghĩ, Nhị cô nương sống ở Cù Châu nhiều năm, bây giờ vừa vào kinh đã phải tiến cung, ắt hẳn sẽ rất bất an...

Nhưng lúc này Nhị cô nương vẫn đang bị nương nương chặn ngoài cửa, mặc dù có lý do chính đáng nhưng cũng khó trách Nhị cô nương sẽ suy nghĩ sâu xa.

Rốt cuộc thì vẫn là không thân thiết.

Ngay lúc Phù Tuyết ngượng ngùng, bên ngoài cung đột nhiên vang lên âm thanh "Hoàng thượng giá lâm". Phù Tuyết giật mình, bất chấp ưu tư của Nhị cô nương, vội vàng xoay người đi gõ cửa nhắc nhở hai người bên trong.

Thai Am Yểu nhìn bóng lưng Phù Tuyết, nàng quay đầu nhìn về hướng cửa cung.

Một loạt tiếng bước chân không nhanh không chậm tiến đến. Lần này, hắn không ngồi loan giá, nàng chưa kịp quỳ xuống, liếc nhìn thoáng qua người đó, đối phương không mặc phục sức màu vàng suốt cả ngày như nàng tưởng tượng mà đang mặc thường phục màu bạc. Hắn bước qua ngưỡng cửa với vẻ mặt hờ hững, cung nhân đi theo sau một cách có trật tự, như thể cảm nhận được ánh mắt của nàng, hắn chợt ngước mắt lên nhìn sang.

Bốn mắt nhìn nhau.

Hắn và nàng liếc nhìn nhau. Dưới gốc quế hoa, nàng mặc áo vạt ngắn quây thường màu xanh đứng đó, một cơn gió nhẹ vô tình tạo nên khung cảnh tuyệt đẹp. Ánh mắt hắn không chút gợn sóng, sau khi nhìn sang, đôi mắt hắn lập tức khẽ rũ, khôi phục vẻ lạnh lùng, bước chân đi tới.

Thai Am Yểu cũng không sửng sốt, động tác nàng mau lẹ, trước khi người đó đến gần, nàng đã gập eo, lặng lẽ quỳ trên mặt đất.

Người kia dừng lại, đứng trước mặt nàng, không nói một lời. Thai Am Yểu phát hiện ánh mắt của hắn rơi trên người nàng, khiến cho người ta lo lắng vô cớ, hô hấp vô thức căng cứng.

Có lẽ là một nhịp thở, cũng có thể là hai, rốt cuộc hắn mới lên tiếng, hỏi:

"Thai gia?"

Giọng điệu của hắn lạnh nhạt, câu hỏi cũng rất đơn giản.

Nhưng thân phận kia đã định sẵn sẽ không một ai dám khinh thường câu hỏi của hắn, Thai Am Yểu cũng cảm thấy những lời này nặng ngàn cân, lông mi nàng run run:

"Thần nữ Thai Am Yểu tham kiến Hoàng thượng."

Thời Cẩn Sơ cúi đầu: "Đứng lên đi."

Khi Thai Am Yểu đứng lên, hắn đã xoay người bước lên bậc thềm, Thai Am Yểu lẳng lặng đứng tại đó.

Khi chỉ còn cách cửa điện một bước, Trương Đức Cung đang định đẩy cửa điện thay hắn thì đột nhiên người nọ chậm rãi dừng lại.

Trương Đức Cung nghi hoặc nhìn hắn.

Thời Cẩn Sơ nửa nghiêng mặt, giọng nói vẫn bình tĩnh lạnh lùng khiến người ta không thể nắm bắt được bất kỳ cảm xúc thừa thãi nào, hắn nói:

"Đổi giày cho nàng."