Lý Tịch nằm trên giường.
Hắn chỉ cần thoáng nghiêng đầu, là có thể xuyên thấu qua bức bình phong mỏng, nhìn thấy nữ nhân đang ngủ trên chiếc giường tre.
Chất lượng giấc ngủ của nàng rất tốt.
Chỉ trong chốc lát, nàng đã ngủ thϊếp đi.
Trong phòng ngủ yên tĩnh, có thể nghe rõ tiếng hít thở của nàng, rất nhỏ và kéo dài.
Lý Tịch nghe thấy tiếng thở quen thuộc tiếng, tinh thần không tự chủ được mà thả lỏng.
Không biết là bởi vì Hoa Mạn Mạn ở bên người, hãy là vì hôm nay trò chuyện với nàng, Lý Tịch đêm nay cũng không trằn trọc trên giường bao lâu, liền lâm vào mộng đẹp.
Khi hắn tỉnh lại, đã là sáng sớm hôm sau.
Cách cửa sổ có thể nghe được tiếng chim hót thanh thúy bên ngoài.
Trong lúc nhất thời Lý Tịch lại có chút hoảng hốt.
Từ sau khi kết thúc trận chiến đẫm máu 5 năm trước, hàng đêm hắn đều mất ngủ.
Hắn cho rằng cả đời này đều chỉ có thể chịu dày vò mơ màng hồ đồ như vậy.
Lại không ngờ rằng, tối hôm qua lại có một giấc bình yên như vậy.
Đây là lần đầu tiên trong 5 năm, hắn ngủ thoải mái như thế.
Cảm giác ngủ ngon thật sự là quá thoải mái.
Hôm nay mặc kệ là nha hoàn hay nhóm tôi tớ hầu hạ Chiêu Vương, hoặc là quản gia Cao Thiện, đều nhìn ra tâm trạng của Chiêu Vương hôm nay rất tốt.
Ngay cả Hoa Mạn Mạn người không tinh tế cũng nhận ra điểm này.
Nàng không hiểu vì sao tâm trạng Chiêu Vương lại tốt, nhưng nàng cũng không có hỏi nhiều.
Lúc này nàng đang ở cân nhắc nên làm như thế nào, mới có thể danh chính ngôn thuận mà lấy đoạn ngọc cao ra?
Căn cứ trong khoảng thời gian ở chung này, nàng đã đại khái đã biết Chiêu Vương là dạng người gì.
Gia hỏa này tính cách âm tình bất định, mẫn cảm đa nghi.
Chỉ cần những người xung quanh có điều gì đó hơi không ổn, hắn sẽ nhận ra ngay.
Nếu Hoa Mạn Mạn không thể nghĩ ra được một lý do hoàn hảo, khẳng định sẽ bị Chiêu Vương hoài nghi.
Một khi hắn đối với nàng sinh ra lòng nghi ngờ, chắc chắc hắn sẽ không dùng thuốc mỡ nàng đưa, thậm chí còn sẽ cảm thấy nàng có ý khác.
Lúc Hoa Mạn Mạn trầm tư suy nghĩ mình nên làm cái gì bây giờ, thì Cao Thiện đã tìm tới cửa.
Hắn khách khí mà nói,
“Nhũ nhân, qua hai ngày nữa chính là ngày Hàn thị vào cửa.
Thời gian còn lại không nhiều, hôn sự cũng nên lo liệu.
Hiện giờ ở hậu viện vương phủ, ngài là người có địa vị cao nhất, mong rằng ngài có thể giúp đỡ quyết định, nhìn xem chuyện này nên làm cái gì mới tốt?”
Hoa Mạn Mạn biết Hàn thị mà hắn nói tới, chính là thứ nữ Hàn Trân Nhi của Lễ Bộ thị.
Lúc trước Đại trưởng công chúa Ninh Dương vì Chiêu Vương tuyển chọn hai vị nhũ nhân, trong đó một người là Hoa Mạn Mạn, người còn lại chính là Hàn Trân Nhi.
Nhân vật Hàn Trân Nhi hoàn toàn không được nhắc đến trong《Cung Mưu》, bản thân Hoa Mạn Mạn cũng chưa từng tiếp xúc với Hàn Trân Nhi, cho nên nàng hoàn toàn không biết gì về Hàn Trân Nhi.
Hoa Mạn Mạn hỏi: “Chuyện này ngươi không đi hỏi Vương gia sao?”
Cao Thiện thành thật trả lời: “Nô tài đã hỏi qua Vương gia, Vương gia vẫn luôn không có kiên nhẫn quản nhung chuyện vụn vặt kia, toại làm nô tài tới hỏi ngài, nói là về sau việc hậu viện trong vương phủ đều giao cho ngài sử lý.”
Hoa Mạn Mạn đột nhiên có cảm giác mình bị ông chủ ép làm
Xử lý việc hậu viện trong vương phủ không phải là việc chính phi làm sao? Tại sao lại muốn ép buộc một nhũ nhân nho nhỏ như nàng vậy?
Gia công làm còn chưa tính, vì cái gì không cho nàng thêm tiền lương?
Có biết gì về luật lao động không?
Hoa Mạn Mạn một bên ở trong lòng điên cuồng chửi thầm, một bên lộ ra nụ cười không chê vào đâu.
“Hết thảy mọi việc dựa theo quy cách lúc trước ta trước gả vào vương phủ đặt mua là được.”
Cao Thiện hiển nhiên đã sớm có chuẩn bị, lập tức lấy ra một chồng sổ sách thật dày cùng danh mục quà tặng.
“Đây là danh sách vật phẩm cần tổ chức hôn sự, tất cả chi phí đều được viết trong sổ sách, thỉnh nhũ nhân xem qua.
Nếu có yêu cầu sửa đổi gì, thỉnh ngài cứ việc nói, nô tài lập tức liền đi sửa.”
Hoa Mạn Mạn nhìn thấy nhiều sổ sách và danh mục quà tặng trước mặt, lập tức nhớ tới nỗi sợ hãi bị 3 năm thi đại học và 5 năm thi thử chi phối.