Chờ mọi người rời đi, Hoa Mạn Mạn điên cuồng gọi hệ thống trong đầu.
Dựa theo nguyên văn cốt truyện phát triển, lẽ ra Chiêu Vương đã yêu cầu hủy bỏ hôn ước.
Vì cái gì cha còn muốn gả nàng cho Chiêu Vương vào mồng ba tháng sau?
Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?
Nhưng mà vô luận nàng kêu gọi như thế nào, hệ thống giống như đã chết máy, không có đưa ra giải đáp gì.
Hiện tại cốt truyện đã lệch khỏi quỹ đạo ban đầu, trong lòng Hoa Mạn Mạn cảm thấy hoảng sợ.
Nàng đảm nhiệm vai nữ phụ này tuy rằng rất não tàn, nhưng lại là một nhân vật cực kỳ quan trọng trong《Cung Mưu》, nàng tồn tại chính là vì che chắn cho nữ chủ, đồng thời cũng là làm nền cho tỷ tỷ nàng.
Nàng càng ngu xuẩn, não tàn, tham lam ích kỷ bao nhiêu thì càng làm nổi bật được sự thông minh, cơ linh, thiện lương hào phóng của tỷ tỷ nàng bấy nhiêu.
Nói ngắn gọn nàng chính là một công cụ.
Lúc trước thời điểm nàng xem văn, là từ góc độ của nữ chủ Hoa Khanh Khanh, mỗi lần nhìn thấy Hoa Khanh Khanh hung hăng vả mặt nữ xứng, trong lòng Hoa Mạn Mạn đặc biệt cảm thấy rất vui, nhưng hôm nay nàng thành nữ xứng bị vả mặt kia, tư vị cũng chỉ dư lại một chữ ——
Tức giận!
Nàng cũng là một người có máu thịt đang sống, dựa vào cái gì bị người khác xem như bia sống đánh tới đánh lui?!
Thời điểm mới vừa xuyên qua, nàng biết được tương lai mình sẽ chết rất thê thảm, không cam lòng, quyết định phản kháng.
Nàng muốn thoát khỏi vận mệnh đã định, để mình có thể sống tự do vui sướиɠ.
Kết quả bị hệ thống cốt truyện vô tình xử phạt.
Chỉ cần nàng dám làm chuyện gì trái ý chính cốt truyện, trong lòng nàng sẽ đau như cắt.
Không chỉ như vậy, hệ thống sẽ tuyên bố các nhiệm vụ cốt truyện cho nàng theo thời gian.
Nàng cần phải hoành thành nhiệm vụ dựa theo yêu cầu, nếu không sẽ bị hệ thống trừng phạt.
Sau khi trải qua cái giá đau lòng như dao cắt, Hoa Mạn Mạn liền từ bỏ giãy giụa, quyết định thành thật mà nằm yên làm cá mặn.
Hệ thống kêu nàng làm gì nàng liền làm cái đó, nàng có thể sống một ngày tính một ngày, mặt khác thích làm gì thì làm đi!
Hiện giờ cốt truyện lệch khỏi quỹ đạo, hệ thống có thể hay không khiến nàng cõng cái nồi này, lần nữa đối với nàng tiến hành trừng phạt?
Trong lòng Hoa Mạn Mạn lo sợ bất an.
Nàng đợi thật lâu, vẫn luôn chờ đến ngày hôm sau, cũng không cảm thấy cái loại cảm giác đau lòng sống không bằng chết.
Nàng âm thầm thở phào.
Xem ra hệ thống còn có đạo lý, không cưỡng ép nàng phải cõng nồi.
Nghĩ đến mình không cần phải vào cung cùng nhiều nữ nhân xài chung một cây lão dưa chuột như vậy, đột nhiên Hoa Mạn Mạn cảm thấy dễ chịu hơn
Thời điểm ăn sáng, nàng so với bình thường ăn nhiều hơn hai chén cháo.
Tự Vân thấy tâm tình nhị tiểu thư rất tốt, cẩn trọng nói.
“Nhị tiểu thư, bá gia mới vừa phái người đem lễ phục đưa tới, ngài khi nào muốn thử một chút?”
Chỉ cần là nữ nhân, không ai không thích váy đẹp
Hoa Mạn Mạn tự nhiên cũng không ngoại lệ.
“Hiện tại liền thử đi.”
Tự Vân thấy nàng không có kháng cự, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, đồng thời lại không khỏi càng thêm đau lòng. Nhị tiểu thư thật đáng thương, rõ ràng trong lòng đã có ý trung nhân, còn bị bắt gả cho người khác, suýt nữa mất mạng, hiện giờ còn phải miễn cưỡng cười vui.
Bởi vì chỉ là nhũ nhân, lễ phục váy không thể dùng màu đỏ, chỉ có thể dùng hồng ngân sắc.
Trước ngực thêu hoa mẫu đơn lớn, tay áo rộng buông xuống sang hai bên, vòng eo bị thắt lưng buộc chặt một tay có thể ôm hết, làn váy dài kéo về phía sau.
Thân thể Hoa Mạn Mạn này vốn sinh ra đã xinh đẹp.
Diện trang phục như vậy, nàng càng thêm có vẻ diễm quang bắn ra bốn phía, đẹp đến mức không gì sánh được.
Chỉ là vết thương trên mặt nàng quá khó coi.
Nghĩ đến đây, nàng bỗng nhiên nhớ tới túi phúc được hệ thống khen thưởng.
Nói là túi phúc, nhưng thật chất là một túi phúc màu đỏ, bộ dáng phổ thông, thủ công cũng giống nhau.
Nàng mở túi phúc ra, bên trong là một hộp thuốc mỡ.