Hoa Khanh Khanh như là bị hỏi đến nghẹn họng, sững sờ đứng tại chỗ, không biết nên đáp lại như thế nào.
Hoa Mạn Mạn nhếch môi lên, khinh miệt mà cười nói.
“Tỷ biết vì sao Tống Đỉnh không thích tỷ không?
Hắn nói tỷ cả ngày bưng cái giá, giống như một người gỗ cứng nhắc, thực sự rất nhàm chán.
Người hắn thật sự là chính là những người như muội, có thể khiến hắn cảm thấy hứng thú……”
Hoa Khanh Khanh càng nghe càng khó chịu, nhịn không được ngắt lời nói.
“Đừng nói nữa!”
Hoa Mạn Mạn làm lơ nàng cự tuyệt, tiếp tục dương dương tự đắc mà nói.
“Kỳ thật hắn nói đúng.
Tỷ tự cho mình là tiểu thư khuê các, cho rằng nam nhân đều thích tỷ như vậy.
Nhưng tỷ đâu biết rằng bọn họ chỉ là ngoài miệng khen tỷ đoan trang hào phóng, kỳ thật trong lòng bọn họ đối với tỷ rất ghét bỏ.
Hết lần này đến lần khác tỷ hoàn toàn không biết gì cả, tỷ ngốc à?”
Hoa Khanh Khanh che lỗ tai lai: “Ta bảo ngươi đừng nói nữa!”
Hoa Mạn Mạn lại một phen kéo tay nàng che lỗ tai lại ra, không cho nàng có cơ hội lảng tránh.
“Ta càng muốn nói!
Ngươi từ nhỏ đã được tổ mẫu sủng ái, phụ thân cũng phá lệ thiên vị ngươi, ngay cả người ngoài cũng đối với thân phận đích nữ của ngươi càng thêm xem trọng.
Mà ta vĩnh viễn đều chỉ có thể làm nền cho ngươi.
Dựa vào cái gì? Ta nơi nào kém hơn ngươi? Dựa vào cái gì ta cũng chỉ có thể làm nền cho người?
Ta càng không tin điều này!
Tống Đỉnh là vị hôn phu của người thì thế nào? Hắn cuối cùng còn không phải bị ta câu đi linh hồn nhỏ bé sao?
Mà ngươi cuối cùng cũng chỉ có thể trở thành một người vợ đáng thương bị bỏ rơi không ai muốn!”
“Ngươi câm miệng!” Hoa Khanh Khanh rốt cuộc chịu đựng không được, gầm lên một tiếng, giơ tay đánh vào mặt Hoa Mạn Mạn!
Nhưng mà phản ứng Hoa Mạn Mạn nhanh hơn nàng.
Hoa Mạn Mạn bắt lấy tay đối phương, chợt nâng một tay khác lên, hung hăng tát một cái!
Bang một tiếng giòn vang.
Hoa Khanh Khanh bị tát đến quay đầu.
Gương mặt trắng nõn kiều nộn ban đầu nháy mắt liền trở nên sưng đỏ.
Nàng giống như bị một cái tát này đánh cho hồ đồ, sững sờ ở tại chỗ một lúc lâu mới phục hồi tinh thần lại.
Bên tai Hoa Mạn Mạn vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống.
“Ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ cốt truyện quan trọng!”
Nàng thu hồi tay có chút tê dại, đồng thời dùng sức ném tay đối phương ra, cười lạnh nói.
“Ngươi đánh ta có ích sao?
Là nam nhân ngươi quản không được bản thân mình, ngươi có đánh chết ta cũng vô dụng.
Nếu ta có thể dễ như trở bàn tay mà đem hắn câu đi, thì những nữ nhân khác cũng giống vậy.
Hắn trời sinh đã có đức tính như vậy!
Trừ phi ngươi có thể đem hắn nhét trở lại vào trong bụng mẹ về lò nấu lại, nếu không hắn là không có khả năng sửa!”
Hoa Khanh Khanh cảm giác được gương mặt đau rát.
Nhưng có thể để cho nàng khó chịu, vẫn là những lời của Hoa Mạn Mạn.
Nàng nhịn không được đỏ hốc mắt, nước mắt theo lăn dài trên má
Hoa Mạn Mạn giống như là chịu không nổi, lấy khăn lụa ra, dùng sức ném lên người Hoa Khanh Khanh, tức giận mà mắng.
“Khóc cái gì khóc? Nếu khóc mà có ích, thì trên đời sẽ không có nhiều việc bất bình như vậy.
Ngươi nhanh chóng đem nước mắt lau khô, miễn cho người khác thấy được, còn tưởng rằng là ta khi dễ ngươi.”
Hoa Khanh Khanh dùng khăn lụa che lại mặt, khóc càng lúc càng lớn hơn
“Ô ô ô, hắn tại sao lại như vậy? Ta không tin, ta không tin.”
Rốt cuộc là người cùng nàng đính hôn từ trong bụng mẹ, hai người là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, nàng thật sự không thể chấp nhận đối phương lại là dạng người như vậy.
Nàng còn tưởng rằng mình có thể cùng đối phương đầu bạc đến già, nhất sinh nhất thế nhất song nhân.
(*)Nhất sinh nhất thế nhất song nhân là : Một đời một kiếp một đôi người.
Hoa Mạn Mạn hừ nói: " Những lời nên nói ta đều đã nói, ngươi tin hay không tùy thích!”
Nói xong nàng liền quay người đi ra khỏi đình bát giác, dọc theo cầu thang đi xuống dưới chân núi.
Lại ở chân núi nhìn thấy được Chiêu Vương điện hạ.
Cũng không biết hắn đợi ở chỗ này bao lâu, trên vai có một con chuồn chuồn đang đậu
Khi Hoa Mạn Mạn đi tới, tiểu chuồn chuồn vỗ cánh, lảo đảo lắc lư mà bay đi.
Hoa Mạn Mạn đứng, Lý Tịch ngồi.
Hai người bốn mắt nhìn nhau
Trầm mặc.
Trầm mặc là khang kiều đêm nay.