Hoa Mạn Mạn dừng bước chân lại.
Nàng nhìn thoáng qua bốn phía, không thấy ai khác ở gần đó.
Nơi này cũng chỉ có nàng và Hoa Khanh Khanh, cùng với bốn nha hoàn đi theo phía sau các nàng.
Hoa Mạn Mạn hít sâu một hơi, đè xuống áy náy trong lòng, nói khẽ với Hoa Khanh Khanh.
“Tỷ tỷ, muội có chuyện rất quan trọng muốn nói riêng với tỷ, có thể dành chút thời gian nói chuyện được không?”
Thời gian không còn nhiều ,nàng không thể trì hoãn được nữa, cần phải nhanh nhóng giải quyết nhiệm vụ lần này.
Hoa Khanh Khanh thấy vẻ mặt thận trọng của nàng, liền tin nàng lời nói.
Vừa lúc bên cạnh có một núi giả, trên núi có một đình nhỏ hình bát giác tinh xảo.
Tỷ muội hai người đi lên bậc thang đến trên núi, đứng trong đình bát giác.
Bọn nha hoàn bị bỏ lại dưới chân núi.
Góc độ cùng khoảng cách này, dù tỷ muội hai người có nói cái gì hoặc là làm cái gì, bọn nha hoàn cũng không biết.
Hoa Khanh Khanh tò mò hỏi: “Nhị muội muội muốn nói gì với tỷ?”
Hoa Mạn Mạn: “Muội nghe nói tỷ tỷ rất nhanh sẽ thành thân với Tống Đỉnh.”
Không ngờ nàng lại nhắc tới việc này, Hoa Khanh Khanh hơi sửng sốt, ngay sau đó lộ ra vẻ thẹn thùng, đỏ mặt nói.
“Đúng vậy, tháng sau hiếu kỳ của hắn sẽ kết thúc.
Hai nhà đang thương lượng hôn kỳ, sau khi xác định thời gian cụ thể, tỷ sẽ phái người thông báo cho muội.
Hy vọng đến lúc đó muội có thể thu xếp công việc, bớt chút thời gian đến uống ly rượu mừng.”
Hoa Mạn Mạn cắn chặt răng, như là hạ quyết tâm thật lớn, đột nhiên nói.
“Các ngươi không thể thành thân!”
Hoa Khanh Khanh ngây người: “Vì sao?”
Hoa Mạn Mạn tiến lên một bước, gằn từng chữ một mà nói.
“Bởi vì người Tống Đỉnh thích thật sự chính là muội!”
Hoa Khanh Khanh khó có thể tin: “Sao có thể? Nhị muội muội, loại chuyện như vậy không được đùa đâu!”
Nói xong lời cuối cùng nàng không khỏi có chút sinh khí.
Cho dù các nàng là tỷ muội ruột, Hoa Khanh Khanh cũng không cho phép đối phương lấy loại chuyện này ra nói giỡn.
Hoa Mạn Mạn cố ý lộ ra biểu tình kiêu ngạo không ai bì nổi, giống tiểu khổng tước xinh đẹp, đắc ý mà nói.
“Lời muội nói đều là thật, không có gạt tỷ, kỳ thật muội vẫn luôn lén lút lui tới với Tống Đỉnh.
Hắn viết một lá thư cho muội, ở trong thư hắn nói hắn thích muội.
Hắn còn nói hắn đối với tỷ chỉ có tình huynh muội, chưa từng có tình yêu nam nữ.”
Thấy nàng nói được lời thề son sắt như vậy, trong lòng Hoa Khanh Khanh không khỏi có vài phần dao động, sắc đỏ trên mặt nhanh chóng nhạt đi, không biết nên làm thế nào mới tốt.
“Tại sao lại như vậy? Làm sao hắn lại có thể như vậy?”
Hoa Khanh Khanh nhớ tới ngày thường ở chung với Tống Đỉnh, còn có bộ dáng dịu dàng ân cần của Tống Đỉnh, nàng bỗng nhiên bình tĩnh lại.
“Không có khả năng, Tống Đỉnh vẫn luôn chăm sóc tỷ rất tốt, hắn không phải loại người mà muội nói, nhất định muội đang cố ý gạt ta!
Nếu lời muội nói chính là thật, vậy muội liền lấy ra chứng cứ ra,.không có chứng cứ tỷ sẽ không tin muội!”
Trong tay Hoa Mạn Mạn thật đúng là không có chứng cứ.
Nhưng lá thư Tống Đỉnh viết cho nguyên chủ, đã sớm bị đốt thành tro tàn.
Nguyên chủ tuy rằng không có đầu óc, nhưng cũng biết những lá thư đó liên quan đến đến danh dự nàng, nếu truyền ra ngoài, sẽ tổn hại rất lớn đến danh dự của nàng.
Vì thế nàng liền đốt nó ngay sau khi đọc lá thư
Hoa Mạn Mạn không hề hoảng hốt chút nào.
Nàng nâng cằm lên, khinh thường nói.
“Loại chuyện này còn cần chứng cứ gì nữa? Tỷ nếu là không tin, có thể trực tiếp đi hỏi Tống Đỉnh.”
Hoa Khanh Khanh: “Ta sao có thể vì loại chuyện này mà đi hỏi hắn?”
Hoa Mạn Mạn trả lời lại một cách mỉa mai: “Tỷ là không thể đi hỏi? Hay vẫn là không dám đi hỏi?”
Hoa Khanh Khanh: “Tỷ đương nhiên là không thể đi hỏi……”
Hoa Mạn Mạn đánh gãy nàng biện giải: “Đều đến lúc này, tỷ cư nhiên còn sợ đầu sợ đuôi như vậy, tỷ đi hỏi một câu có làm sao vậy? Tỷ sợ bị hắn quăng như vậy sao?!”