Nguyên nhân kiến hôn sự giữa Tống Đỉnh và Hoa Khanh Khanh thất bại, chủ yếu còn phải quy công cho Hoa Mạn Mạn, một nữ xứng não tàn ác độc.
Từ nhỏ Hoa Mạn Mạn đã thích tranh đoạt đồ vật của tỷ tỷ, đương nhiên nam nhân của tỷ tỷ cũng sẽ không bỏ qua.
Đúng vậy, cốt truyện chính là cẩu huyết như vậy!
Trong truyện Hoa Mạn Mạn vì có thể cướp đi vị hôn phu của tỷ tỷ, cố ý tìm cơ hội tiếp cận Tống Đỉnh, vừa lúc nàng chính là mẫu người mà Tống Đỉnh, hai người thường xuyên qua lại, còn có mối quan hệ mập mỡ không thể nói rõ được
Hết lần này đến lần khác Hoa Mạn Mạn lại không đem sự tình nói rõ, cố ý treo Tống Đỉnh.
Cho đến khi trước hai ngày thành thân, Tống Đỉnh bị Hoa Mạn Mạn kích động, bỗng nhiên đưa ra từ hôn.
Hắn ở trước mặt mọi người tỏ vẻ mình không thích Hoa Khanh Khanh, người hắn thực sự thích là Hoa Mạn Mạn!
Đây chắc chắc là một cái tát nặng nề vào mặt của Hoa Khanh Khanh, khiến Hoa Khanh Khanh mất hết mặt mũi ở Kinh Thành.
Hoa Khanh Khanh tức giận, chạy đi tìm Hoa Mạn Mạn lý luận, kết quả lại bị Hoa Mạn Mạn tát mạnh một cái.
Mà đây là chính là ngọn nguồn cốt truyện Hoa Mạn Mạn tát tai Hoa Khanh Khanh.
Từ sau khi Hoa Mạn Mạn xuyên qua đây, nàng vẫn chưa gặp qua Tống Đỉnh, nếu không phải Hà thị nhắc tới hắn, nàng sẽ quên mất còn sự tồn tại của một người như vậy.
Hà thị còn có rất nhiều lời nói muốn nói với nữ nhi.
Nhưng Hoa Mạn Mạn không thể trì hoãn thêm nữa, hệ thống nhắc nhở nàng, chỉ còn hai mươi phút nữa là đến kỳ hạn nhiệm vụ.
“Nương, hiếm khi con được trở về một chuyến, con còn chưa gặp tổ mẫu, con phải đi thỉnh an tổ mẫu.”
Hà thị tỏ vẻ tán đồng: “Đúng đúng, con phải đi thỉnh an, đi, mẹ đi với con.”
Bà biết mình và nữ nhi đều không được lão phu nhân chào đón, bà chủ động muốn đi cùng nữ nhi gặp lão phu nhân, cũng là vì cho nữ nhi thêm can đảm, miễn cho nữ nhi sau khi nhìn thấy lão phu nhân lòng lại tràn đầy không được tự nhiên.
Mẹ con hai người đi vào Trường Sinh Viện.
Lúc này Hoa Khanh Khanh đang ở bồi lão phu nhân uống trà nói chuyện phiếm, nhìn thấy Hà thị cùng Hoa Mạn Mạn tới, Hoa Khanh Khanh lập tức buông chung trà, đứng dậy doanh doanh thi lễ.
“Nữ nhi thỉnh an mẫu thân.”
Hà thị mang theo Hoa Mạn Mạn chào hỏi lão phu nhân.
Lão phu nhân cười nói: “Đều là người trong nhà, không cần đa lễ, đều ngồi xuống đi.”
Hoa Mạn Mạn ngồi xuống phía dưới Hà thị .
Nàng nhìn về phía Hoa Khanh Khanh đang ngồi bên cạnh lão phu nhân, tâm tình vạn phần rối rắm.
Nếu có thể lựa chọn, nàng không muốn trở thành kẻ thù của nữ chủ.
Nhưng hiện tại nàng không được lựa chọn.
Nếu nàng không hoàn thành nhiệm vụ, phải tiếp thu hệ thống trừng phạt.
Tưởng tượng đến cái loại cảm giác đau lòng đến sống không bằng chết, nàng cũng chỉ có thể căng da đầu đi hoàn thành nhiệm vụ.
Đắc tội với nữ chủ mà nói, khả nàng về sau nàng sẽ chết.
Nhưng nếu đắc tội với hệ thống, bây giờ nàng sẽ phải chết!
Nàng muốn tiếp tục sống.
Dù chỉ là tham sống sợ chết, nàng cũng muốn sống.
Hoa Mạn Mạn thầm nói trong lòng ——
Chỉ có thể xin lỗi ngươi, Hoa Khanh Khanh.
Lão phu nhân theo thường lệ quan tâm Hoa Mạn Mạn vài câu.
Mặc dù nàng cố gắng giả bộ ngoan ngoãn tự nhiên, nhưng vẫn bị lão phu nhân phát giác nàng có chút khẩn trương.
Lão phu nhân cho rằng nàng là không biết cách ở chung với mình như thế nào, liền không có miễn cưỡng, đuổi nàng cùng Hoa Khanh Khanh ra ngoài chơi.
Điều này vừa vặn là mong muốn của Hoa Mạn Mạn.
Nàng lập tức đứng lên, đi theo Hoa Khanh Khanh ra ngoài.
Hôm nay, Hoa Khanh Khanh mặc hạnh áo váy hoàng sắc tề ngực, sơ ngã ngựa búi tóc, mặt mày tú mỹ, khí chất ưu nhã nhã nhặn lịch sự, rất có phong phái của một tiểu thư khuê các .
Nàng cười nói: “Nhị muội muội đi đến phòng tỷ ngồi không? Vừa lúc có thể dẫn muội đi xem tiểu bạch.”
Hoa Mạn Mạn gật đầu nói được.
Hoa Khanh Khanh nhận thấy được nàng khác thường, nhịn không được nhìn nàng hai lần
“Sao hôm nay muội muội lại phá lệ thuận theo như vậy? Có phải đã gặp phiền toái gì không?"
Lúc này Hoa Mạn Mạn lại nghe được hệ thống nhắc nhở.
“Chỉ còn mười phút cuối cùng là đến kỳ hạn của nhiệm vụ, thỉnh ký chủ mau chóng hoàn thành nhiệm vụ!”