Chương 32: Tự đi tìm đường chết

Trong nguyên tác của《 Cung Mưu 》quả thật có đoạn nữ xứng Hoa Mạn Mạn tát nữ chủ Hoa Khanh Khanh.

Một đoạn cốt truyện này chủ yếu là biểu hiện Hoa Mạn Mạn là một người ngang ngược vô lý, nhờ vào đó làm tăng mức độ căm ghét của độc giả lên mức tối đa.

Vì thế sau khi hai tỷ muội vào cung, các độc giả đều rất mong chờ nữ chủ nhanh chóng được thăng chức, tăng lương, đi lêи đỉиɦ cao nhân sinh, đem Hoa Mạn Mạn, nữ xứng não tàn này hung hăng đạp xuống, để trả mối thù ngày đó.

Điều mà Hoa Mạn Mạn không ngờ tới chính là.

Nàng cũng đã thoát khỏi kịch bản vào cung làm phi, nhưng vẫn không thoát khỏi số mệnh trở thành kẻ địch của nữ chủ!

Mọi người đều biết, phàm là kẻ địch của nữ chủ và nam chủ, đều sẽ không có kết cục tốt gì

Hệ thống đây là buộc nàng tự đi tìm đường chết!

……

Hoa Định Tông thỉnh Chiêu Vương dưới danh nghĩa chỉ điểm võ công cho hai nhi tử, mời Chiêu Vương đến phòng luyện võ.

Mà Hoa Mạn Mạn bị đưa đến Tùng Tuyền Viện.

Tùng Tuyền Viện là nơi ở của Hoa Định Tông cùng Hà thị.

Hà thị sớm đã nhón chân mong chờ, nhìn thấy nữ nhi bảo bối xuất hiện, đôi mắt Hà thị nhất thời sáng lên.

Nàng nhanh chóng chạy tới, nắm lấy tay nữ nhi, kích động mà kêu.

“Mạn Mạn, khuê nữ ngoan của mẹ, mấy ngày nay mẹ rất nhớ con, nằm mơ đều lo lắng con có chịu bất công hay không, mau để mẹ nhìn xem con có gầy ôm đi không?”

Trong đầu Hoa Mạn Mạn lúc này đều là nhiệm vụ do hệ thống phát ra, thế cho nên phản ứng đều chậm nửa nhịp.

Hà thị đánh giá nàng từ đầu đến chân, thấy nàng không hề gầy chút nào, khí sắc thoạt nhìn rất hồng nhuận, liền yên lòng.

Xem ra nữ nhi ở Vương Phủ cũng không tồi.

Hà thị lôi kéo nữ nhi ngồi xuống, bắt đầu dò hỏi nữ nhi một ít việc vặt sau khi gả qua.

Hoa Mạn Mạn tùy tiện đáp ứng, cả người đều có vẻ mất hồn mất vía.

Hà thị nhìn ra nữ nhi có tâm sự, nhịn không được hỏi.

“Con có phải gặp phiền toái gì hay không? Hay là có người khi dễ con? Con đừng sợ, có chuyện gì cứ trực tiếp nói với mẹ, mẹ nhất định sẽ giúp con!”

Hoa Mạn Mạn sầu chính là nhiệm vụ của hệ thống.

Nhưng chuyện này không thể nói với người khác.

Nàng do dự mãi, vẫn là mở miệng hỏi.

“Nương, đại tỷ tỷ nàng gần đây như thế nào?”

Hà thị: “Nàng khá tốt, gần đây lão phu nhân đang chuẩn bị của hồi môn cho nàng, xem ra hôn sự giữa nàng cùng tiểu tử Tống gia kia rất nhanh sẽ thành, đến lúc đó con cũng nên trở về uống rượu.”

Hoa Mạn Mạn thất thần mà ứng nói: “Dạ.”

Hà thị biết quan hệ giữa nữ nhi và Hoa Khanh Khanh không tốt lắm, nàng sợ nữ nhi nghĩ nhiều, liền nhỏ giọng trấn an nói.

“Tuy rằng người ngoài đều nói Tống Đỉnh tài trí hơn người, là một thanh niên tài tuấn hiếm có, nhưng nếu so sánh với Chiêu Vương so sánh, vẫn là kém một mảng lớn.

Ngươi nhìn cha con xem sẽ biết.

Ông ấy biết hôm nay con về, trời còn chưa sáng đã dậy để chuẩn bị cho mình, còn liên tục dặn dò mẹ nhất định phải chuẩn bị nhiều món ăn con thích.

Nếu đổi thành là Tống Đỉnh mà nói, cha con khẳng định sẽ không ân cần như vậy.”

Hà thị nói xong lời cuối cùng nhịn không được bĩu môi, trong giọng nói để lộ ra vài phần giễu cợt.

Cũng không biết bà rốt cuộc là đang giễu cợt ai.

Hoa Mạn Mạn nghe đến cái tên Tống Đỉnh, trong lòng hơi vừa động.

Nàng nhớ rõ Tống Đỉnh là nam xứng pháo hôi trong《 Cung Mưu 》

Ban đầu Tống Đỉnh đã đính hôn với Hoa Khanh Khanh từ trong bụng mẹ, hai người là thanh mai trúc mã, cảm tình rất tốt

Hai nhà đã thương lượng, vốn dự định sau khi Hoa Khanh Khanh cập kê, sẽ để nàng thành hôn với Tống Đỉnh.

Lại không ngờ phụ thân Tống Đỉnh bỗng nhiên qua đời.

Hắn phải giữ đạo hiếu ba năm.

Hiện giờ vừa lúc là năm thứ ba, rất nhanh hiếu kỳ sẽ sớm kết thúc.

Hôn sự giữa Tống Đỉnh cùng Hoa Khanh Khanh đã được định, chỉ chờ chọn ngày lành tháng tốt, bọn họ có thể chính thức kết làm vợ chồng.

Nhưng Hoa Mạn Mạn biết, hôn sự giữa hai người chắc chắc sẽ không thành.