Nhu Uyển quận chúa đã bỏ lỡ cơ hội, chỉ có thể quay về một cách vô ích.
Sau khi về đến nhà, nàng càng nghĩ càng giận, thân thể vốn đã gầy yếu lại bởi vậy mà ngã bệnh.
Sau khi Đại trưởng công chúa Ninh Dương nghe nói việc này, vội vàng tới Trấn Quốc công phủ an ủi nữ nhi, cũng đưa thẻ bài vào trong cung, thỉnh Hoàng Đế phái thái y tới xem bệnh cho nữ nhi bà.
Hoàng đế đương nhiên là đồng ý.
Rất nhanh liền có thái y đi vào Trấn Quốc công phủ.
Cho dù hôm nay Nhu Uyển quận chúa có bao nhiêu buồn bực đi chăng nữa, thì tâm trạng hôm nay của Lý Tịch cùng Hoa Mạn Mạn bên này đều rất tốt
Hoa Mạn Mạn nằm trên cửa sổ xe nhìn ra ngoài, hai bên đường có rất nhiều cửa hàng, người qua lại rất nhộn nhịp.
Vết thương trên cánh tay nàng đã kết vảy, không còn đau nhiều nữa, nhưng thỉnh thoảng lại cảm thấy hơi ngứa.
Khi đi đến gần Thiện Đường, Hoa Mạn Mạn nhìn thấy một hàng dài người xếp hàng trước cửa Thiện Đường.
Đó là những đứa trẻ mồ côi, góa phụ, người bệnh tật, tàn tật sống gần đó, họ không có kế sinh nhai, chỉ có thể dựa vào sự giúp đỡ của Thiện Đường để sống.
Mỗi buổi sáng và buổi tốt Thiện Đường đều sẽ phát cháo, sáng sớm bọn họ đã tới xếp hàng, chờ nhận lấy một phần cháo ăn về mình.
Lý Tịch thấy Hoa Mạn Mạn nhìn chằm chằm đám người trước cửa Thiện Đường, thờ ơ mở miệng nói.
“Đồ vật bổn vương mang từ Hải Yến Cư ra, đều đã đổi thành tiền bạc quyên cho Thiện Đường”
Hắn dừng một chút lại bổ sung thêm một câu.
“Là lấy danh nghĩa của ngươi.”
Hoa Mạn Mạn quay đầu, kinh ngạc nhìn về phía Chiêu Vương.
“Vì sao phải lấy danh nghĩ thϊếp thân? Những cái đó đều là Vương gia quyên tiền, hẳn là dùng danh nghĩa Vương gia mới đúng.”
Lý Tịch lười biếng nói: “Bổn vương ngại phiền toái.”
Hoa Mạn Mạn ngượng ngùng nói: “Rõ ràng là Vương gia đưa tiền, cuối cùng công lao lại rơi ở trên người thϊếp thân, thϊếp thân nhận lấy thì ngại.”
Lý Tịch đối với loại việc nhỏ này không cảm thấy hứng thú, đơn giản nhắm mắt lại bắt đầu chợp mắt.
Xe ngựa dừng lại ở cổng lớn Trung An Bá Phủ.
Bá phủ quản gia đã sớm đứng ở cửa chờ, nhìn thấy xe ngựa Chiêu Vương tới, quản gia nhanh chóng tiến lên nghênh đón.
Quản gia vốn cho rằng lần này hồi môn chỉ có nhị tiểu thư.
Lại không ngờ rằng người xuống xe đầu tiên lại là Chiêu Vương, Chiêu Vương cũng tới!
Quản gia sửng sờ tại chỗ.
Nhưng hắn phản ứng rất nhanh, nhanh chóng áp xuống kinh ngạc trong lòng, cung kính mà chắp tay thi lễ chào hỏi.
“Tại hạ bái kiến Vương gia, nhũ nhân.”
Lần này Hoa Mạn Mạn hồi môn không chỉ mang theo Chiêu Vương, còn mang về một đống lễ vật.
Ngày hôm qua Đại trưởng công chúa Ninh Dương phái người tặng rất nhiều lăng la, tơ lụa cùng đồ bổ dược liệu cho nàng, nàng thấy mình không dùng được nhiều đồ vật như vậy, nên đã mang hết tất cả về Trung An Bá Phủ.
Mặt khác Lý Tịch cũng kêu người đặt mua một ít lễ vật.
Cứ như thế, bọn họ mang đến rất nhiều đồ vật.
Trung An bá Hoa Định Tông nghe tin chạy đến, hắn cũng không nghĩ tới Chiêu Vương sẽ tự mình bồi Hoa Mạn Mạn trở về, trong lòng vừa ngạc nhiên lại vừa vui mừng.
Xem ra nhị nữ nhi rất được Chiêu Vương sủng ái
Bằng không lấy tính tình của Chiêu Vương,
như thế nào lại tự hạ thấp địa vị mà tự mình bồi một nhũ nhân nho nhỏ về nhà mẹ đẻ ?
Sau đó, Hoa Định Tông nhìn thấy phía sau nhị nữ nhi mang về những cái hạ lễ kia, khoảng chừng có hai mươi mấy cái rương lớn, trong bụng không khỏi nở hoa.
Hắn hành đại lễ với Chiêu Vương, hỉ khí dương dương mà mời người vào Bá Phủ.
Lúc Hoa Mạn Mạn bước vào cửa Bá Phủ, bên tai Hoa Mạn Mạn vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống ——
“Ký chủ đã phát động một nhiệm vụ cốt truyện quan trọng!”
“Thỉnh ký chủ hãy đánh Hoa Khanh Khanh một cái thật mạnh, nhiệm vụ chỉ có hạn một giờ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ được khen thưởng một cái phúc túi.”
“Nếu không hoàn thành nhiệm vụ đúng hạn, ký chủ sẽ tiếp thu trừng phạt đau lòng.”
“Thỉnh ký chủ mau chóng hoàn thành nhiệm vụ!”
Hoa Mạn Mạn dừng một chút, trong lòng nhất thời lao nhanh quá 1 vạn ngựa cỏ bùn.
Hệ thống ngươi là người đáng bị đâm ngàn đao, ngươi lại muốn hại ta!