Lý Tịch không muốn người đứng sau được như ý, biện pháp giải quyết tốt nhất chính là làm bộ không có chuyện gì xảy ra, lặng lẽ xử lý hai nữ thích khách kia, để giảm thiểu ảnh hưởng của chuyện này.
Hoa Mạn Mạn thở dài, không ngờ thoạt nhìn Chiêu Vương như vậy, thế nhưng bên người còn cất giấu nhiều nguy hiểm như thế.
Xem ra làm vai ác cũng thực không dễ dàng!
Lý Tịch nhướng mày, hóa ra trong lòng nữ nhân này, hắn chính là một kẻ ác.
Hắn cũng không cảm thấy tức giận, ngược lại cảm thấy thú vị.
Hắn cười hỏi: “Vừa rồi có phải dọa tới ngươi hay không?”
Hoa Mạn Mạn lập tức tiến vào trạng thái biểu diễn, ngượng ngùng nói.
“Chỉ cần có Vương gia ở đây, thϊếp thân cái gì cũng không sợ.”
Nàng vì chính mình trả lời đánh max điểm!
Đáp án hoàn hảo như vậy, nàng cũng rất cảm động!
Nàng cũng không tin Chiêu Vương sẽ không cảm thấy cảm động!
Lý Tịch vươn tay, đầu ngón tay cọ qua hàm dưới nàng, cười như không cười nói.
“Ngày mai chính là ngày ngươi trở về sau ba ngày ngươi thành thân, đến lúc đó bổn vương bồi ngươi trở về.”
Theo lý thuyết một nhũ nhân hồi môn, Chiêu Vương không cần phải đích thân đi cùng.
Nhưng lúc này hắn lại chủ động đề nghị muốn bồi nàng trở về, hiển nhiên là muốn giữ thể diện cho nàng
Hoa Mạn Mạn cảm thấy thụ sủng nhược kinh.
Đầu ngón tay của Lý Tịch dừng lại ở cằm nàng
Cằm nàng bị nâng lên, lộ ra chiếc cổ yếu ớt.
Tư thế này đối với nàng mà nói rất không có cảm giác an toàn.
Lý Tịch hỏi: “Bổn vương đối với ngươi tốt như vậy, ngươi cảm động không?”
Cả người Hoa Mạn Mạn cứng đờ: “Thϊếp thân không, không dám động.”
Lý Tịch: “Cái gì?”
Hoa Mạn Mạn: “Cảm động cảm động! Thϊếp thân đặc biệt cảm động!”
Lý Tịch lúc này mới lộ ra nụ cười vừa lòng, ngón tay buông cằm nàng ra.
.....
Hôm nay tâm trạng Lý Lâu rất không tốt.
Hắn cố ý tung tin đồn Chiêu Vương động thủ đối mẹ ruột, muốn mượn cơ hội này hủy hoại thanh danh của Chiêu Vương, khiến Chiêu Vương mất đi tư cách kế thừa tước vị.
Ai có thể ngờ đến, Hoàng Đế cư nhiên cũng chỉ là triệu Chiêu Vương vào trong cung không nhẹ không nặng mà nói hai câu, sau đó liền khinh phiêu mà bỏ qua chuyện này.
Toàn bộ kế hoạch của Lý Lâu rơi vào khoảng không.
Cái này khiến hắn làm sao có thể cam tâm?
Vừa lúc gặp Đại trưởng công chúa Ninh Dương tới Trấn Quốc công phủ vấn an Nhu Uyển quận chúa, Lý Lâu đánh lên tinh thần, muốn lấy lòng Đại trưởng công chúa Ninh Dương, kết quả lại bị Đại trưởng công chúa Ninh Dương không lưu tình chút nào mà răn dạy một đốn.
Lý Lâu xám xịt mà rời khỏi Trấn Quốc công phủ.
Hắn mang theo gã sai vặt đi vào hoa lâu, dự định lợi dụng uống rượu để phát tiết phẫn uất trong lòng một chút.
Uống hết ly này đến ly khác.
Phẫn uất trong lòng Lý Lâu lại không ngừng tăng.
Hắn dùng sức đập chén rượu xuống bàn, oán hận nói
“Hắn đều đã là một phế nhân, vì cái gì Hoàng Thượng vẫn thiên vị hắn như vậy?!”
Trước kia còn có thể nói là bởi vì Chiêu Vương anh dũng thiện chiến, Hoàng Đế yêu quý nhân tài, mới có thể phá lệ thiên vị đối với Chiêu Vương.
Nhưng bây giờ Chiêu Vương đã tàn phế, vì sao Hoàng Đế vẫn thiên vị hắn như cũ?
Chẳng lẽ Hoàng Đế đã già đến hồ đồ rồi?!
Bất tri bất giác, Lý Lâu uống say.
Đầu óc giống như một khối bột nhão, mơ màng hồ đồ.
Hắn nhịn không được mà ngủ gục trên bàn.
Khi hắn tỉnh lại, hắn phát hiện mình đang ở trong một căn phòng nhỏ, tối tăm.
Hắn tay chân đều bị trói chặt, không thể cử động
Sự bất an mạnh mẹ ập vào trong lòng, hắn kéo ra giọng nói hô to.
“Có ai không! Cứu mạng! Bên ngoài có người hay không?!”
Cửa phòng bị người từ bên ngoài đẩy ra.
Lý Tịch ngồi trên xe lăn tiến vào.
Vừa nhìn thấy hắn, da mặt Lý Lâu kịch liệt run lên, vẻ mặt trở nên cực kỳ khó coi.
“Là ngươi đem ta trói trói ở đây? Ngươi muốn làm gì?
Ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi dám làm gì ta, ta khẳng định sẽ nói cho bá mẫu! Ta sẽ không để ngươi sống tốt!”