Hai cô nương quỳ xuống trước mặt Hoa Mạn Mạn, than thở khóc lóc mà khẩn cầu.
“Bọn nô tỳ nguyện ý ở lại bên người nhũ nhân làm trâu làm ngựa, chỉ cầu nhũ nhân có thể giữ lại bọn nô tỳ, đừng đuổi nô tỳ trở về.”
Hoa Mạn Mạn thấy các nàng khóc thảm thiết như vậy, còn tưởng rằng các nàng ở hậu viện đã chịu khổ cái gì đó.
Ngày thường những chuyện vụn vặt này đều là Cao Thiện xử lý, vì thế Hoa Mạn Mạn sai người gọi Cao Thiện tới, dò hỏi Cao Thiện đã an bài những cô nương này như thế nào?
Cao Thiện thành thật trả lời.
“Vương gia thấy các nàng phiền, không muốn nhìn thấy các nàng, kêu nô tài an bài các nàng đến nơi xa một chút, cho nên nô tài dàn xếp các nàng ở vương phủ Tây viện.
Khoảng cách từ Tây viện đến Sơn Hải Cư nơi Vương gia ở là xa nhất, Tây viện còn có một cánh cửa đơn độc.
Các cô nương nếu muốn ra ngoài có thể trực tiếp đi qua cửa góc kia mà, không cần phải đi vòng đến tiền viện, ảnh hưởng đến tâm trạng của Vương gia.
Đến nỗi tiền tiêu vặt của các cô nương, đều an bài dựa theo tiêu chuẩn nha hoàn thông phòng, mỗi tháng hai lượng bạc, mỗi quý đều có hai bộ y phục mới.”
Hoa Mạn Mạn lại hỏi: “Ngươi có từng để các nàng chịu khổ gì chưa?”
Cao Thiện vội vàng phủ nhận.
“Không có! Vương gia tuy rằng không thích các nàng, nhưng các nàng dù sao cũng là người Hoàng Thượng, Hoàng Hậu cùng với Đại trưởng công chúa đưa tới, nô tài sao dám lơ là với các nàng?
Từ khi các nàng nhập phủ tới nay, nô tài vẫn luôn cung phụng các nàng ăn ngon uống tốt, chưa từng để các nàng làm việc gì.
Nhũ nhân nếu không tin, có thể đi hỏi những người khác trong phủ.”
Hoa Mạn Mạn tin tưởng sự khôn khéo của Cao Thiện, hắn sẽ không nói dối loại việc nhỏ này.
Nàng trấn an Cao Thiện hai câu, sau đó nhìn về phía kia hai cô nương quỳ trên mặt đất, trong lòng tràn ngập khó hiểu.
“Vương phủ ăn ngon uống tốt mà cung phụng các ngươi, không chỉ không cho các ngươi làm việc, còn cho không tiền cho các ngươi mua xiêm y, các ngươi muốn ra ngoài cũng có thể tùy thời ra cửa, thân thể tự do không chịu hạn chế.
Các ngươi không muốn ngày lành thoải mái như vậy thoải mái, mà lại khóc lóc kêu la làm trâu làm ngựa cho ta.
Các ngươi xác định đầu óc mình không có vấn đề gì sao?”
Hoa Mạn Mạn nằm mơ cũng muốn trải qua loại chuyện này, có ăn có uống, không cần làm việc còn có thể có tiền, có quần áo xinh đẹp, có một cuộc sống tốt đẹp!
Hai cô nương kia bị hỏi đến á khẩu không trả lời được.
Cao Thiện thiếu chút nữa bởi vì hai cô nương này hại hắn mang lên tội khắt khe với hạ nhân của mình.
Trong lòng hắn có điểm khó chịu, lúc này hắn quái khí mà cười một cái.
“Nhũ nhân có điều không biết, hai vị cô nương này đầu óc không có vấn đề gì, các nàng chỉ là không cam lòng bị nhốt ở Tây viện, muốn dẫm lên ngài để tiếp cận Vương gia mà thôi.”
Hoa Mạn Mạn bừng tỉnh, hóa ra là như vậy!
Hai cô nương kia bị Cao Thiện vạch trần tâm tư, sắc mặt nháy mắt trở nên trắng bệch.
Một bên các nàng khóc như hoa lê dính hạt mưa, một bên dập đầu với Hoa nhũ nhân, khẩn cầu Hoa nhũ nhân không cần trị các nàng tội.
Vừa lúc Chiêu Vương trở về ngay lúc này.
Khi hắn tiến vào Lưu Li Các, liếc mắt một cái nhìn thấy hai nữ nhân xa lạ chưa từng gặp bao giờ đang dập đầu với Hoa Mạn Mạn.
Hai nữ nhân kia khóc đến rối tinh rối mù, thoạt nhìn cực kỳ đáng thương.
Nhưng phàm là người có điểm lòng trắc ẩn nhìn thấy một màn này, đều sẽ nhịn không được nảy sinh đồng tình đối với các nàng, đồng thời sẽ có ấn tượng xấu đối với Hoa Mạn Mạn là một người sinh ra đã kiêu căng ngang ngược, ỷ thế hϊếp người.
Nhưng mà Lý Tịch đã nghe thấy suy nghĩ thật sự của hai nữ nhân này ——
“Hóa ra đây là Chiêu Vương, hắn quả nhiên là một người tàn phế, thật là đáng tiếc cho vẻ ngoài đẹp trai của hắn.”
“Bất luận là tướng mạo hay là dáng người, chúng ta cũng không kém với Hoa nhũ nhân, Chiêu Vương đương nhiên sẽ coi trọng chúng ta, chỉ cần cho chúng ta một cơ hội tiếp cận hắn, chúng ta nhất định có thể hoàn thành nhiệm vụ mà chủ nhân đã giao phó”
Lý Tịch nhếch môi lên, nhìn xem, lại là hai người ngu xuẩn có ý đồ tính kế hắn.