Hoa Mạn Mạn vốn tưởng mình mất trí nên dại dột lao vào bảo vệ Chiêu Vương.
Nhưng sau khi tỉnh dậy sau giấc mơ, nàng nhận ra rằng mình không hề bị mất trí.
Nàng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trên người Nhu Uyển quận chúa
Đó là bóng dáng mà ba nàng để lại.
Giương nanh múa vuốt, tràn ngập hung ác cùng bạo lực, giống như một con quái vật ăn thịt người.
Lúc trước khi nàng bị ba ngược đánh đập, hy vọng lớn nhất của nàng là có người đến cứu nàng .
Niềm hy vọng này thậm chí còn biến thành một cổ chấp niệm.
Thúc đẩy nàng lao về phía trước bất chấp sự an toàn của nàng khi Nhu Uyển quận chúa ra tay.
Người khác không thể trở thành chúa cứu thế của nàng.
Vậy nàng liền tự mình đi hoàn thành phần chấp niệm này.
Ngày hôm sau, tin đồn Chiêu Vương cùng Nhu Uyển quận chúa vung tay đánh nhau truyền khắp Thượng Kinh.
Người ngoài không biết nội tình trong đó, bọn họ chợt nghe xong mắng Chiêu Vương lại dám động thủ với mẹ ruột của mình, thật sự là đại nghịch bất đạo.
Lập tức có ngôn quan dâng tấu buộc tội Chiêu Vương.
Đương kim thánh nhân lấy hiếu trị quốc, đối với loại người ngỗ nghịch bất hiếu, cần phải nghiêm trị không tha!
Dưới áp lực, Hoàng Đế sai người triệu Chiêu Vương vào cung, tự mình hỏi thăm toàn bộ sự việc.
Đối mặt với vị Đế Vương cao cao tại thượng , Lý Tịch cũng không hề cảm thấy lo lắng, hắn ngồi ở trên xe lăn, vẻ mặt hờ hững.
Hoàng đế đầu tiên là hỏi thăm thương thế hắn, sau đó lại thỉnh thái y lệnh tới cho hắn nhìn một chút
Chờ hàn huyên hoàn toàn kết thúc, Hoàng Đế lúc này mới bỗng nhiên nhớ tới, hỏi về việc của Nhu Uyển quận chúa.
“Nghe nói ngày hôm qua ngươi trở về Trấn Quốc công phủ, cùng mẫu thân ngươi cãi nhau rất không vui?”
Lý Tịch bình tĩnh đáp lại: “Ừ.”
Hoàng đế bất đắc dĩ mà thở dài: “Trẫm biết cái chết Trấn Quốc công không liên quan tới ngươi, nhưng mẫu thân ngươi lại không chịu tin tưởng sự thật này, nàng luôn cảm thấy là ngươi hại chết Trấn Quốc công.
Trẫm cũng từng nhờ Hoàng Hậu khuyên nàng, nhưng nàng nghe không vào.
Trẫm thật sự là không có biện pháp.
May mà hiện giờ ngươi đã dọn ra khỏi Trấn Quốc công phủ, không cần lại ngày ngày cùng nàng sinh hoạt ở bên nhau.”
Lý Tịch không chút cảm xúc nói: “Làm phiền bệ hạ lo lắng.”
Hoàng Đế: “Lời đồn lần này rất kỳ quặc, muốn trẫm giúp ngươi điều tra rõ là chuyện như thế nào hay không?”
Lý Tịch: “Không cần, vi thần biết là ai làm.”
Nghe vậy, Hoàng Đế liền không hề nói chuyện này, lại ôn tồn nói lời nhỏ nhẹ mà trấn an hắn trong chốc lát, cuối cùng còn giữ hắn ở lại trong cung dùng cơm trưa.
Chờ khi Lý Tịch rời khỏi hoàng cung đã là buổi chiều.
Cửa cung đã có xe ngựa phủ Đại trưởng công chúa Ninh Dương đang chờ.
Tôi tớ tiến lên chào hỏi, cung kính nói.
“Vương gia, đại trưởng công chúa điện hạ thỉnh ngài qua phủ một lúc.”
Lý Tịch hơi hơi gật đầu, xem như đồng ý.
Hắn biết Đạqi trưởng công chúa Ninh Dương lần này kêu chính mình qua, khẳng định là vì việc của Nhu Uyển quận chúa.
Sự thật cũng thật là như thế.
Sau khi Ninh Dương đại trưởng công chúa nhìn thấy hắn, vừa mở miệng đã bắt đầu khuyên giải.
“Trấn Quốc công chết là một đả kích thật sự là quá lớn đối với mẫu thân con, nàng không chịu nổi cho nên tâm trí có vấn đề.
Mặc kệ nàng nói gì đó, con đều đừng để trong lòng.
Con là hài tử nàng hoài thai mười tháng sinh ra, là tâm đầu nhục của nàng, nàng đối với con trước sau đều là yêu thương.”
Lý Tịch nhẹ nhàng cười, mặt lộ vẻ trào phúng: “Phải không?”
Hắn cũng từng cho rằng, trên đời này không có mẫu thân không yêu hài tử mình.
Nhưng sự thật nói cho hắn, là hắn quá ngây thơ rồi.
Nhu Uyển quận chúa trước nay cũng chưa từng yêu hắn.
Trên đời này sẽ không có người yêu hắn vô điều kiện.
Ninh Dương đại trưởng công chúa khuyên nhủ hồi, miệng khô lưỡi khô, nhưng vẻ mặt Lý Tịch lại trước sau đều là bình tĩnh, hiển nhiên không đem lời nàng nói nghe vào.