Tuy ngũ quan của Lý Lâu có hai ba phần tương tự với Lý Tịch, nhưng thân hình của hắn lại kém xa với dáng người thon dài kiên cường của Lý Tịch, người đã tập võ nhiều năm, không có quần áo che đậy, dáng người gầy yếu như gà luộc của hắn hoàn toàn bị bại lộ ra.
Quần chúng ăn dưa Hoa Mạn Mạn tỏ vẻ không có gì đáng xem.
Trần Vọng Bắc đem quần áo cởi xuống đưa đến trước mặt Chiêu Vương, chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo của Chiêu Vương.
Lý Tịch cũng không thèm nhìn vào những quần áo đó, không để ý lắm nói.
“Nếu đã bị hắn mặc qua, tức là đã bị ô uế, tẩy cũng sẽ tẩy không sạch, nên đốt đi”
Hoa Mạn Mạn lén lút vây xem thấy thế, bắt đầu nảy sinh tiểu tâm lý tư sản, không khỏi đề nghị.
“Quần áo này cũng khá tốt, đốt quá đáng tiếc, không bằng đem chúng nó đổi thành tiền tài quyên cho thiện đường, còn có thể giúp Vương gia tích chút công đức.”
Lý Tịch nghiêng đầu liếc nàng một cái.
Hoa Mạn Mạn chớp chớp mắt, mỉm cười vừa vô tội vừa đáng yêu.
Lý Tịch lúc này không thể từ trong lòng nàng đọc ra được tâm tư gì khác.
Nàng là thật sự muốn làm việc tốt
Lý Tịch đột nhiên cười.
Nụ cười này không hề hàm chứa ý nghĩa giễu cợt nào cả.
“Được, vậy làm theo lời ngươi nói.”
Hoa Mạn Mạn không ngờ mình chỉ là thuận miệng nói ra, nàng thậm chí còn chuẩn bị sẵn sàng bị mắng, không nghĩ tới Chiêu Vương cư nhiên sảng khoái như thế mà chấp nhận đề nghị của nàng.
Tính tình nam nhân quả nhiên âm tình bất định, khó có thể nắm lấy.
Trần Vọng Bắc lập tức cầm quần áo thu hồi, giao cho thân vệ bên cạnh.
Lý Lâu ôm lấy thân hình gầy yếu của mình, cả người đều đang run rẩy, hiển nhiên là bị tức đến điên rồi.
“Cho dù ngươi là Vương gia, ngươi cũng không thể làm nhục ta như vậy, ngươi chờ cho ta, ta đây liền đi tìm bá mẫu!”
Hắn tin rằng Nhu Uyển quận chúa nhất định sẽ vì hắn làm chủ.
Đến lúc đó hắn nhất định sẽ khiến Lý Tịch đẹp mặt!
Trần Vọng Bắc nhìn về phía Chiêu Vương, thấy Chiêu Vương không có ý muốn ngăn cản, liền không có động tĩnh, trơ mắt mà nhìn Lý Lâu chạy xa.
Lý Tịch không biết nghĩ tới cái gì, thản nhiên nói.
“Đi Hải Yến Cư.”
Hoa Mạn Mạn không biết phương hải của Hải Yến Cư, cũng may Trần Vọng Bắc hỗ trợ chỉ đường, lúc này nàng mới thuận lợi mà tìm được Hải Yến Cư.
Lý Tịch ngồi ở trên xe lăn, ngửa đầu nhìn phía trên cổng vòm viết hai chữ “Hải yến”.
Đây là lúc Trấn Quốc công còn tại thế, tự tay viết vì hắn.
Đều nói chữ giống như người, chữ viết Trấn Quốc công cũng giống như người hắn, cương trực công chính, chính trực quả cảm.
Lý Tịch yên lặng nhìn một lát, bỗng nhiên nói.
“Đồ vật của bổn vương, cho dù bổn vương có vứt bỏ, cũng không muốn bị một con chó mơ ước.
Vọng Bắc, ngươi dẫn người đi vào dọn hết đồ vật bên trong Hải Yến Cư, cầm đi đổi thành tiền bạc quyên cho thiện đường.
Còn những thứ không thể di chuyển được thì đều đập nát đi
Trần Vọng Bắc ôm quyền đáp: “Vâng!”
Hắn lập tức mang theo một đội thân vệ xông vào Hải Yến Cư.
Rất nhanh trong Hải Yến Cư liền vang lên những tiếng kinh hô của nhóm nha hoàn tôi tớ.
“Các ngươi đang làm gì vậy? Đây là đồ vật của Trấn Quốc công phủ, các ngươi dựa vào cái gì lấy đi? Mau thả xuống !”
Ngay sau đó, là một trận bùm bùm tiếng vang, như là có thứ gì đó bị đập.
Mặc dù không nhìn thấy cái gì, chỉ nghe thấy những âm thanh này, Hoa Mạn Mạn cũng có thể tưởng tượng được bên trong Hải Yến Cư lúc này có bao nhiêu hỗn loạn.
Nơi này là nơi Lý Tịch lớn lên, là nơi lữu giữ rất nhiều hồi ức của hắn, theo lý thuyết hắn hẳn là đối với địa phương này tràn ngập hoài niệm mới đúng, nhưng lúc này Hoa Mạn Mạn nhìn về phía Lý Tịch, lại thấy trên mặt hắn trên mặt không có chút vẻ mặt hoài niệm nào.
Cặp mắt đen hẹp dài kia, lại chỉ có sự lạnh nhạt cùng mỉa mai.
Một lát sau, Nhu Uyển quận chúa liền vội vã mà đi tới đây.
Ở phía sau nàng còn có một đám người đi theo, bao gồm cả Lý Lâu.
Không biết hắn từ nơi nào lấy tới một bộ quần áo, lung tung tròng lên trên người, bởi vì kích cỡ không hợp thân, thoạt nhìn chẳng ra cái gì cả, rất là buồn cười.