Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nương Nương Nàng Không Nghĩ Lại Nỗ Lực

Chương 12: Tư thế này, cực kỳ giống như nhào vào trong ngực.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lý Tịch lúc nhìn thấy Hoa Mạn Mạn trong nháy mắt cứng đờ, nụ cười trên mặt càng thêm nồng đậm.

Hắn kêu Trần Vọng Bắc lùi lại, sau đó chỉ vào Hoa Mạn Mạn, kêu nàng đẩy hắn đi ra ngoài.

Hoa Mạn Mạn hận mình vừa rồi không nên nói ra lời đó!

Nàng cũng chỉ là khách khí một chút, nam nhân này làm sao lại tưởng thật?!

Không còn cách nào, nàng chỉ có thể giữ vững tinh thần, trên mặt lộ ra vẻ vui sướиɠ che giấu không được, bước nhanh tiến lên, đẩy Lý Tịch ngồi ở trên xe lăn đi ra ngoài.

Để thuận tiện cho Lý Tịch di chuyển, tất cả cửa phòng trong vương phủ đều không có ngạch cửa, tất cả bậc thang cũng đều được thêm sườn dốc.

Lý Tịch không nói đi chỗ nào, chỉ nói muốn hít thở không khí, Hoa Mạn Mạn liền đẩy hắn đi khắp một vòng trong ở vương phủ.

Ai có thể ngờ rằng cuộc lang thang này sẽ kéo dài gần như suốt đêm.

Hoa Mạn Mạn cảm giác như mình vừa chạy marathon, mệt đến mức lưng đau nhức, hai chân tê cứng, trên trán và lưng đều xuất hiện những hạt mồ hôi mịn.

Mắt thấy trời sắp sáng, nàng thật sự là không thể đi nổi nữa.

Nàng thở phì phò hỏi: “Vương gia, trời đã tối rồi, chúng ta không nên đi nghỉ ngơi một chút sao?”

Vốn dĩ nàng còn lo lắng viên phòng đêm nay nên ứng phó như thế nào?

Lúc này nàng còn chẳng bận tâm nữa, nàng chỉ muốn lập tức nằm xuống ngủ một giấc thật ngon.

Lý Tịch hơi nghiêng đầu, nhìn vào cặp mắt xinh đẹp của nàng tràn ngập cầu xin, dường như nghĩ rằng mình đã chơi đủ rồi, rốt cuộc bằng lòng buông tha nàng.

Hắn chậm rì rì mà phun ra hai chữ.

“Được.”

Hoa Mạn Mạn như được đại xá, không nói hai lời liền đẩy hắn trở về.

Bên trong Vương phủ rất lớn, hơn nữa với bóng đêm thâm trầm, rất dễ dàng bị lạc.

May mắn Hoa Mạn Mạn cảm nhận phương hướng rất tốt, cho dù là lần đầu tiên tới vương phủ, nàng vẫn nhớ kỹ con đường mình từng đi qua, thuận lợi mà đẩy Lý Tịch về tới tân phòng.

Ngọn nến đỏ long phương trong tân phòng vẫn lẳng lặng cháy.

Đệm chăn màu đỏ trên giường thoạt nhìn rất tươi đẹp và bắt mắt.

Hoa Mạn Mạn đang muốn gọi người tiến vào hầu hạ, lại nghe Lý Tịch lười biếng mà nói.

“Bổn vương không thích người khác đến gần hầu hạ.”

Hoa Mạn Mạn nhất thời không có phản ứng, ngơ ngác nhìn hắn.

Lý Tịch cười như không cười mà nhìn nàng, như thể nhìn một món đồ chơi thú vị nào đó, tiếp tục nói.

“Ngươi đã vào hậu viện của bổn vương, là nữ nhân của bổn vương, từ này về sau việc hầu hạ đều giao cho ngươi làm.”

Hoa Mạn Mạn có thể nói cái gì?

Một bên nàng chỉ có thể ở trong lòng điên cuồng nhục mạ Chiêu Vương không làm người, một bên vui sướиɠ không thôi mà đáp.

“Có thể hầu hạ Vương gia, quả thực là thϊếp đã tu luyện ba đời phúc đức!"

Lý Tịch nghe được tiếng lòng nàng, nụ cười trên mặt thêm nồng đậm, thoạt nhìn tâm tình rất tốt.

Lý Tịch nhìn rất gầy, nhưng dù sao cũng là một nam nhân cao hơn 1 mét 8, khung xương còn tại đó, trọng lượng chắc chắc sẽ không nhẹ.

Hai chân hắn không tiện, không thể tự do di chuyển, chỉ có thể được người khác đỡ lên giường.

Hoa Mạn Mạn gần như dùng hết sức lực , mới đem người nửa kéo nửa túm mà đỡ đến trên giường.

Tiếp theo là thay quần áo rửa mặt.

Hoa Mạn Mạn chưa từng hầu hạ qua người khác, bởi vậy động tác phá lệ có vẻ vụng về mới lạ.

Nàng nửa ngày không tìm được nút dải rút ở trên đai lưng Chiêu Vương ở nơi nào, một đôi tay nhỏ ở trên eo hắn sờ tới sờ lui, người cũng càng ngày càng gần, chờ đến phía trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói của Chiêu Vương ——

“Ngươi còn muốn sờ bao lâu?”

Hoa Mạn Mạn lúc này mới đột nhiên phản ứng lại, mình thế nhưng bất tri bất giác mà chui vào trong lòng ngực Chiêu Vương !

Tư thế này, cực kỳ giống như nhào vào trong ngực.

Nàng bị dọa không nhẹ, cuống quít lùi chân về, nhanh chóng sau này lui, cùng chi kéo ra khoảng cách.

“Thật xin lỗi thật xin lỗi, thϊếp thân không phải cố ý!”

Lý Tịch yên lặng nhìn nàng một lát, phát hiện lần này nàng không phải cố ý diễn kịch.

Hắn không mặn không nhạt mà nói câu.

“Đưa tay cho bổn vương.”

Hoa Mạn Mạn sững sờ mà nâng đôi tay lên, duỗi ra.

Lý Tịch nắm lấy cổ tay của nàng, kéo qua, phóng tới đai lưng của mình, tiếng nói trầm thấp.

“Nút thắt ở chỗ này.”
« Chương TrướcChương Tiếp »