🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nghĩ đến hủy dung, Khương Mạn đột nhiên nghĩ tới mấy ngày trước trong lúc nàng vô tình gặp phải Bạch Tài nhân, cô ta vì lúc trước ngã bị thương mà để lại sẹo trên mặt, hơn nữa nhìn vết sẹo đó trông rất dữ tợn. Cũng không biết có phải vì vết sẹo kia không mà bây giờ nhìn Bạch Tài nhân trông hết sức phiền muộn.
Khương Mạn nghe Tiểu Đậu Tử nói Bạch Tài nhân sau khi biết trên mặt mình lưu lại sẹo còn đánh vào đầu thái y đã chữa trị cho mình, nói là thái y không chữa trị tốt cho cô ta.
Nếu là một phi tử được sủng ái, đừng bảo là đánh vỡ đầu một thái y, cho dù là đánh thái y sứ Đàm Hồng thì hắn cũng chỉ có thể cười cho qua, còn lo lắng xem mình có bị Hoàng thượng hỏi tội không.
Nhưng Bạch Tài nhân phân vị thấp không nói, còn không được sủng ái, sau khi vị thái y bị đánh liền nghĩ cách báo chuyện này với Vĩnh An đế.
Sau khi Vĩnh An đế biết chuyện, vì hoàn cảnh đáng thương của Bạch Tài nhân nên cũng không thể xử lý quá khắt khe, nhưng cũng phạt Bạch Tài nhân một năm bổng lộc.
Bạch Tài nhân vào cung nhiều năm như vậy vẫn không được sủng ái, tiền bạc toàn dựa vào bổng lộc, Hoàng thượng phạt nàng một năm bổng lộc, sợ là một năm này Bạch Tài nhân cũng không sống tốt được.
Khương Mạn không quan tâm tới cục mụn trên trán mình, Liễm Thu và Vãn Đông cũng không phải là quá để ý tới nó, bất quá hai người suy nghĩ biện pháp thật lâu mà cũng không có cách nào để xóa cái mụn kia đi.
Cuối cùng vẫn là Khương Mạn nhìn không nổi dáng vẻ không buông tha cục mụn trên trán mình của hai người, thở dài nói: "Các ngươi đi lấy một cây kéo tới đây."
Vãn Đông và Liễm Thu mặt đầy mơ hồ nhìn Khương Mạn, "Chủ tử, ngài muốn lấy kéo làm gì a?"
Khương Mạn nói: "Không phải các ngươi muốn che lại cái mụn này sao? Lấy kéo tới đây, ta cắt mái che đi không phải được rồi sao."
Liễm Thu nghe vậy vỗ đầu mình một cái nói: "Nô tỳ đi lấy ngay, vẫn là chủ tử thông minh, làm sao mà chúng ta lại không nghĩ tới chứ."
Khương Mạn cười lắc đầu một cái.
Liễm Thu mang kéo tới cắt tóc mái cho Khương Mạn, cắt một cái mái mỏng mỏng, vừa vặn che đi cái mụn trên trán.
Trang điểm xong xuôi Khương Mạn liền đem Vãn Đông đi Càn Ninh Cung.
Trong Càn Ninh Cung, không đợi Khương Mạn hành lễ Vĩnh An đế liền tiến lên kéo tay Khương Mạn, nói: "Ái phi không cần đa lễ."
Nói xong, Vĩnh An đế nghiêng đầu quan sát Khương Mạn một chút, nói: "Hình như hôm nay ái phi có gì đó hơi khác."
Khương Mạn nghiêng đầu một chút, nói: "Hoàng thượng cảm thấy khác chỗ nào?"
Hôm nay Khương Mạn để tóc mái, chải nguyên bảo kế (1), trên người mặc một bộ y phục mào hồng đào, mang một chiếc khăn thật dài cùng màu quấn quanh cánh tay, so với trước đây càng thêm kiều diễm, vào lúc này lại hơi nghiêng đầu làm thêm phần hoạt bát đáng yêu.
Vĩnh An đế cười nói: "Hình như từ trước tới nay ái phi chưa từng để tóc mái, hôm nay nghĩ thế nào lại chải kiểu này vậy?"
Khương Mạn le lưỡi một cái, thành thật trả lời nói: "Không phải Hoàng thượng cho người đưa tới Ngọc Phù uyển một giỏ anh đào sao, thần thϊếp không cẩn thận ăn nhiều, làm bây giờ trên trán thần thϊếp mọc một cái mụn thật to, dùng đủ cách che đi cũng không được, thần thϊếp chỉ có thể để tóc mái che đi thôi."
Vĩnh An đế nghe vậy, lắc đầu cười một cái: "Ái phi thật đúng là tham ăn."
Khương Mạn nhỏ giọng giãi bày: "Cái này không thể trách thần thϊếp được, muốn trách thì chỉ có thể trách anh đào Hoàng thượng đưa tới quá ngon đi."
Vĩnh An đế khiêu mi, cái này là trách hắn sao?
Vĩnh An đế nói: "Nếu ái phi nói như thế, vậy lần sau trẫm có gì khác ăn ngon cũng không dám cho ái phi nữa, nếu không ái phi ăn nhiều lại qua đây trách trẫm, trẫm biết làm sao đây?"
"Đừng, đừng." Khương Mạn kéo tay áo Vĩnh An đế, nói: "Hoàng thượng, sao thần thϊếp có thể trách Hoàng thượng chứ, Hoàng thượng thưởng đồ cho thần thϊếp, thần thϊếp chỉ biết cảm kích Hoàng thượng thôi."
Vĩnh An đế buồn cười nhìn Khương Mạn, nói: "Vậy ái phi chuẩn bị bày tỏ lòng cảm kích thế nào?"
Khương Mạn đảo tròng mắt, nhìn trên ngự án của Vĩnh An đế vẫn còn tấu chương chưa phê, sáng mắt lên nói: "Thần thϊếp mài mực giúp ngài."
Tấu chương hôm nay Vĩnh An đế phải phê cũng không nhiều, Khương Mạn bồi hắn phê tấu chương xong, hai người lại đi tới ngự hoa viên ngắm hoa.
Tường vi trong ngự hoa viên nở như hỏa như đồ, Vĩnh An đế cùng Khương Mạn nắm tay nhau đi giữa những khóm tường vi, đám người Triệu Toàn Phúc ở đằng xa chờ phục vụ.
Kết quả hai người đi chưa được bao xa liền nghe thấy phía trước truyền đến tiếng cãi vã.
"Ngươi là cái thứ gì, mọi người đều là vị phần bảo lâm, ta gọi ngươi một tiếng tỷ tỷ, ngươi liền thật sư cho là bản thân cao hơn ta một cấp sao?"
Thanh âm này có mấy phần quen tai, còn không chờ Khương Mạn cẩn thận suy nghĩ xem đây rốt cuộc là ai, liền nghe một âm thanh ôn nhu khác nói: "Hạ muội muội sao có thể nói như vậy? Dẫu sao ta cũng nhập cung sớm hơn ngươi mấy năm, nhìn ngươi không hiểu quy tắc, tốt bụng nhắc nhở ngươi mấy câu, ngươi cần gì phải nói khó nghe như vậy chứ?"
Hạ muội muội? Vậy là Hạ Bảo lâm vừa mới nhập cung trước đây không lâu rồi.
Hạ Bảo lâm làm thế này là có mưu đồ gì? Chẳng lẽ là Hạ Bảo lâm muốn noi theo Lữ Mỹ nhân trước đây sao?
Còn người còn lại là ai? Có phải là cùng Hạ Bảo lâm tới đây diễn trò không? Hay là vô tình gặp phải Hạ Bảo lâm.
Khương Mạn càng nghiêng về vế trước hơn.
Bất quá cho dù người còn lại là ai, có lẽ tâm tư của hai người đều uổng phí rồi.
Khương Mạn nhìn Vĩnh An đế một cái, thấy hắn không có ý định tiến lên, liền rất biết điều đi theo Vĩnh An đế rẽ sang lối khác.
Hạ Bảo lâm ở bên kia còn chờ Vĩnh An đế xuất hiện, kết quả đợi một hồi, có người chạy tới báo tin cho nàng: "Hoàng thượng cùng Khương Tiệp dư đã rời đi bằng đường khác rồi."
Thi Bảo lâm đứng đối diện Hạ Bảo lâm nghe vậy hơi hạ khóe miệng, nói với Hạ Bảo lâm: "Hình như kế hoạch của ngươi thất bại rồi?"
Hạ Bảo lâm oán hận trợn mắt nhìn Thi Bảo lâm một cái, "Kế hoạch lần này thất bại, không có nghĩ lần sau cũng thất bại, ta sớm muộn cũng sẽ thành công."
Thi Bảo lâm không khỏi giễu cợt nói: "Vậy ta chúc Hạ Bảo lâm sớm ngày thành công, để ta cũng được dính một ít hào quang."
"Sẽ có một ngày." Hạ Bảo lâm ném lại những lời này rồi mang người rời đi trước.
Vừa đi Hạ Bảo lâm vừa thấp giọng mắng: "Tức chết ta, làm sao Khương Tiệp dư lại có số tốt như vậy, nàng rõ ràng không đẹp bằng ta, làm sao Hoàng thượng lại năm lần bảy lượt triệu nàng ta lầm bạn giá chứ?"
Tiểu cung nữ bên người Hạ Bảo lâm nhỏ giọng khuyên nhủ: "Bảo lâm, ngài nói nhỏ thôi, đây là ở bên ngoài, tai vách mạch rừng a."
"Cái này..." Hạ Bảo lâm vừa định nói nơi này thì có ai được chứ, trước mặt lại đột nhiên xuất hiện một tiểu thái giám cản đường nàng ta.
Hạ Bảo lâm bị dọa sợ hết hồn, sau khi hồi thần thì mắng: "Ngươi là cung nhân nơi nào, quy củ học được đều vứt cho chó ăn hết rồi sao? Dù gì ta cũng là một cái bảo lâm, ngươi thấy không hành lễ thì thôi, còn dám cản đường ta?"
(1) nguyên bảo kế: