Quả nhiên sau khi Giang Quý phi cho người đi báo tin với Hoàng thượng liền hướng ánh mắt về phía nàng, "Khương Tài nhân trước hết cứ quỳ xuống đi."
"Vâng." Khương Mạn không ngừng thầm than không ổn, Giang Quý phi chỉ bảo nàng quỳ chứ không nói phải quỳ bao lâu, sợ là trong chốc lát không đứng dậy được.
Khương Mạn quỳ, Liễm Thu đương nhiên không thể đứng, cùng Khương Mạn quỳ ở một bên.
Khi người đến Càn Ninh Cung báo tin mừng, Vĩnh An đế đang xem tấu chương trên ngự án, lông mày cau chặt.
Đây là tấu chương của Đô Sát Viện - Tả Đô Ngự sử Cao Tông, nói gần đây dân gian lưu truyền một vài lời đồn liên quan đến hoàng thất.
Lê dân bách tính xưa nay đối với chuyện hoàng thất đều tò mò, lời đồn đại về hoàng gia ở dân gian xưa nay không ít, Cao Tông cố ý dâng tấu là bởi vì chuyện này có liên quan đến việc hắn kế vị.
Hắn là ngũ hoàng tử, lại là con của Hoàng hậu, nhưng vì không được tiên hoàng yêu thích nên chậm chạp không lập Thái tử. Hơn nữa năm đó tiên hoàng không chỉ một lần tỏ ý muốn lập Khang Vương con của sủng phi Phí thị làm Thái tử.
Nếu không phải mấy lần tiên đế giao việc Khang Vương đều làm hỏng, tiên đế nhìn ra Khang Vương thật sự không thể đảm đương trách nhiệm lớn, lại có đám người Xương Bình hầu cùng Cao Tông phản đối thì thật khó nói bây giờ ai đang ngồi trên ngai vàng.
Vì vậy lúc hắn kế vị, trong triều có người hoài nghi hắn dùng sắc lệnh giả, cuối cùng tuy bị hắn dùng vũ lực trấn áp, Hoàng Thái Hậu cùng các trọng thần trong triều làm chứng sắc lệnh là thật nhưng vẫn có vài người nghi ngờ.
Cao Tống nói trong dân gian có lời đồn rằng hắn dùng kế bẩn đoạt ngôi, hắn kế vị mười lăm năm, năm nay đã 35 tuổi, hậu cung phi tần vô số nhưng lại chẳng có hoàng tử nào là bởi năm đó hắn đoạt vị bất chính khiến trời cao bất mãn.
Lời đồn đãi vừa nghe đã biết là có người thêm dầu vào lửa. Nhưng cho dù biết cũng không thể làm gì được, hắn không có hoàng tử là sự thật. Dù hắn bắt được người đứng sau lan truyền những tin đồn ác ý này thì cũng khó mà ngăn được tiếng xấu đồn xa.
Nếu hắn là loại bạo ngược quân chủ thì thôi, chỉ cần cho người bắt lại mấy tên truyền tin vịt, còn lại chắc chắn là không dám loạn truyền nữa, nhưng hắn lại không phải loại người như vậy. Cho nên muốn để những tin đồn nhảm này biến mất, chỉ có thể gửi gắm hy vọng hậu cung có hoàng tử ra đời.
Nghe Triệu Toàn Phúc chúc mừng, nói là người của Lạc Mai cư báo lại Lữ Mỹ nhân đã có mang được một tháng, Vĩnh An đế lập tức buông tấu chương xuống lên đường đến Lạc Mai cư, thầm nghĩ cái thai của Lữ Mỹ nhân đến cũng thật đúng lúc.
Mặc dù mọi người đều tự hiểu Vĩnh An đế con nối dõi đơn bạc, đến giờ vẫn chưa có hoàng tử, hậu cung vất vả lắm mới có một phi tần mang thai, Hoàng đế nghe tin chắc chắn sẽ đích thân tới, nhưng thấy Vĩnh An đế nhanh như vậy đã đến, trong lòng mọi người vẫn có chút ganh ghét.
Giang Quý phi dẫn đầu hướng Vĩnh An đế hành lễ, "Thần thϊếp cung thỉnh bệ hạ thánh an."
Vĩnh An đế đỡ Giang Quý phi đứng dậy, "Ái phi miễn lễ". Sau đó hướng những người khác nói: "Các ngươi cũng đứng lên cả đi."
"Tạ Hoàng thượng."
Mọi người cùng đứng lên, liền lộ ra Khương Mạn cùng Liễm Thu còn quỳ ở một bên cực kỳ dễ thấy, Vĩnh An đế không khỏi nhìn về phía chủ tử hai nàng nhiều hơn vài cái.
Nhìn thấy ánh mắt của Hoàng đế, Giang Quý phi nhẹ nhàng giải thích: "Khương Tài nhân lời nói quá khích, thần thϊếp nghi ngờ nàng làm Lữ Mỹ nhân bất tỉnh nên đã phạt nàng quỳ."
Vĩnh An đế gật đầu một cái, hướng về phía Khương Mạn nói: "Nếu quý phi phạt ngươi quỳ, ngươi liền quỳ đi."
"Thϊếp thân tuân chỉ" Khương Mạn vốn cũng không trông mong Vĩnh An đế sẽ không trách phạt mình, nghe lời của hắn cũng không có gì thất vọng.
Vĩnh An đế vừa ngồi xuống chủ vị thì có người từ nội thất đến truyền lời, nói là Lữ Mỹ nhân đã tỉnh. Khương Mạn khẽ cử động đầu gối, Lữ Mỹ nhân tỉnh cũng thật đúng lúc, không biết còn tưởng nàng đang giả bộ.
Vĩnh An đế ở trong nội thất khoảng một nén nhang, sau khi ra ngoài thì cho tất cả mọi người giải tán, "Tất cả trở về đi, Lữ Mỹ nhân còn cần thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức, mọi người trước hết không cần chúc mừng ngay."
"Khương Tài nhân bất kính với Lữ Mỹ nhân, cấm túc ba tháng, trở về đóng cửa suy ngẫm đi."
"Thϊếp thân tuân chỉ."
"Thần thϊếp tuân chỉ."
Khương Mạn chờ đám người Hoàng thượng cùng Giang Quý phi, Đức phi đi xa mới để Liễm Thu đỡ mình đứng dậy.
Sau khi rời khỏi Lạc Mai cư, Liễm Thu không cam lòng nói: "Lữ Mỹ nhân chắc chắn đã nói xấu người trước mặt Hoàng thượng, nếu không sao Hoàng thượng lại phạt người cấm túc ba tháng chứ? Quý phi nương nương cũng vậy, rõ ràng trước đó người cũng đã giải thích qua là do tiểu cung nữ thiếu chút nữa đem chén canh nóng đổ vào mặt người nên mới nói với Lữ Mỹ nhân nên trừng trị cung nữ đó, thế nhưng nàng trước mặt Hoàng thượng một chữ cũng không nhắc đến."
Khương Mạn liếc nhìn mấy cung nhân cách đó không xa, cau mày trợn mắt nhìn Liễm Thu một cái, "Ngươi đừng nói nữa, Quý phi nương nương là người ngươi có thể vọng nghị sao? Chuyện này vốn là ta có lỗi, huống chi Lữ Mỹ nhân còn đang mang long tự, Quý phi nương nương cùng Hoàng thượng nhất định sẽ làm chủ cho Mỹ Nhân."
Liễm Thu rụt cổ một cái, nhưng vẫn nhỏ giọng thầm thì: "Thật là không nên đến tiệc sinh nhật này mà."
Vừa về đến Ngọc Phù uyển, Khương Mạn liền gọi tất cả cung nhân ở đây nói chuyện mình bị cấm túc, dặn dò mọi người ngày thường không có chuyện gì thì ở yên Ngọc Phù uyển, cũng đừng ra ngoài lang thang.
Nghe Khương Mạn nói xong, ánh mắt của mấy người mới tới Ngọc Phù uyển không khỏi lóe lên, Khương Mạn liếc bọn họ một cái, hờ hững xua tay, "Được rồi, nhớ lời ta nói, các ngươi lui xuống đi."
Sau khi bọn họ rời đi, Liễm Thu tìm lọ thuốc rồi giúp Khương Mạn cởi giày bôi thuốc, vừa xoa đầu gối vừa xót xa nói: "Đều sưng đỏ hết lên rồi, ngày mai ngủ dậy nhất định sẽ thành vết bầm lớn."
Khương Mạn buồn cười nói: "Cũng không phải chuyện gì lớn, ngươi đừng càm ràm nữa, trông chẳng khác gì bà cụ cả."
Liễm Thu bĩu môi, "Tài nhân có tấm lòng thật rộng lượng, người bị cấm túc ba tháng mà không phải là chuyện lớn sao? Vậy thế nào mới tính là chuyện lớn a? Người vừa mới lọt vào mắt Hoàng thượng liền bị cấm túc, chờ ba tháng sau người được miễn thì Hoàng thượng cũng quên luôn người là ai rồi."
"Thế không tốt sao? Như vậy cuộc sống của chúng ta sẽ lại an ổn như ngày trước." Khương Mạn cười nói: "Hôm nay chúng ta chỉ tham gia một tiệc sinh nhật mà thiếu chút nữa là bị chén canh nóng đổ vào mặt, lại bị phạt quỳ, nếu là tham gia nhiều yến hội còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Bây giờ Hoàng thượng cho chúng ta lý do để cự tuyệt, vừa vặn có thể quang minh chính đại đóng cửa sống yên ổn qua ngày."
Liễm Thu giúp Khương Mạn sửa sang lại tà váy, than thở: "Tài nhân có thể nói mấy lời lương thiện, nô tỳ tự thẹn không sánh bằng."
Khương Mạn cười khẽ: "Ngươi không nói lại ta không phải vì ta nói thiện đạo, mà là ngươi cũng cảm thấy lời ta nói có lý."
Liễm Thu nghe vậy cũng không khỏi cười lên, "Biết Tài nhân thích yên tĩnh, lần này người có thể như ý nguyện rồi."
Khương Mạn liền nhẹ nhàng gật một cái, "Biết thì tốt, nhưng đừng có nhăn mặt nữa, nếu không tuổi còn nhỏ mà mặt đã đầy nếp nhăn rồi."
"Chủ tử!"
"Được rồi được rồi, không làm khó ngươi nữa, ta ngủ một lát, hôm nay ta mệt mỏi lắm rồi." Nói xong Khương Mạn không quên dặn dò Liễm Thu: "Ngươi cũng đừng quên bôi thuốc vào đầu gối của ngươi. Nếu ta nhớ không nhầm thì chỗ này vẫn còn một lọ cao trị bỏng, lát nữa ngươi tìm được thì cứ lấy lọ cao đó mà dùng."
"Nô tỳ đã biết, người mau đi ngủ đi."