"Bao Tử, bảo bối của mẹ!" Sầm Úc dùng hết sức vùi đầu vào cái bụng màu trắng mềm mại của con mèo, con ragdoll béo cuồn cuộn chổng vó, giơ vuốt, đôi mắt trừng lên tròn xoe, nhìn Sầm Úc.
Biểu tình Tưởng Nghi Chương không rõ lắm, hơi lãnh đạm, nhưng ánh mắt lại rất ấm áp.
Hiển nhiên, cô đã quen cảnh tượng một lớn một nhỏ lăn qua lộn lại trước mặt mình.
"Đây là tuần trăng mật, cho nên......" Tưởng Nghi Chương xin lỗi Hạ Tu Âm, "Không tiện mang tiểu gia hỏa này đi theo."
Sầm Úc trăm cay ngàn đắng thi vào một trường Cao đẳng gần Đại học P, khai giảng chưa đến hai ngày đã dọn ra ngoài ở chung với Tưởng Nghi Chương.
"Thật vất vả lắm mới thi đậu, tôi muốn chị ấy bồi thường tôi cho thật tốt!"
Một lần bồi thường này, đã gần tám năm.
Tháng trước, các nàng tay trong tay bước qua thảm đỏ, ánh sáng ban ngày lọt qua khung cửa sổ hoa hồng của nhà thờ, rọi vào váy cưới màu trắng của cặp đôi.
Trong sự chúc phúc của người thân và bạn bè, Sầm Úc và Tưởng Nghi Chương đã hứa bên nhau trọn đời.
Bao Tử - con mèo này các nàng nuôi đã hơn một năm.
Chuyến đi này của các nàng, mục đích là nhờ Hạ Tu Âm và Hạ Du chăm sóc giúp một thời gian.
"Tiểu dì, Bao Tử là một đứa chảnh chọe, cậu nhất định phải khen nó nhiều lên!" Sầm Úc ôm cái mông xù xù lông của nó, lải nhải dặn dò Hạ Du.
Hạ Du ngơ ngác nhìn một sinh vật nhỏ xinh đẹp trong lòng Sầm Úc, sau khi tốt nghiệp, Sầm Úc cùng Tưởng Nghi Chương công tác bên ngoài tỉnh, nàng tổng cộng cũng chỉ gặp qua Bao Tử hai ba lần.
Từ một cục thịt nhỏ so với bàn tay không lớn hơn bao nhiêu đến bây giờ phải hai tay mới có thể ôm hết, Bao Tử lớn lên thực mau.
Nàng giơ một ngón tay đến trước mắt Bao Tử, con mèo mở to đôi mắt vừa to vừa xanh nhìn nàng.
Không bao lâu sau, nó nâng lên bàn chân màu trắng, dùng đệm thịt mềm mại xoa xoa đầu ngón tay mịn màng.
Xúc cảm kì diệu.
Hạ Du cong mắt, nàng ôn nhu nhìn con mèo nói, "Em có thể cho chị sờ một chút không?"
"Bao Tử, tiểu dì đang nói với con đó." Sầm Úc cào cào cằm nó, " 'Meo~' cho tiểu dì một tiếng, nói con đồng ý rồi, tiểu dì muốn sờ như thế nào thì sờ như thế đó!"
Có lẽ là lời chủ nhân nói thật sự có tác dụng, Bao Tử cũng không sợ người lạ, con mèo nhìn về phía Hạ Du, giơ bàn chân đến chạm vào tay Hạ Du.
Hạ Du học theo Sầm Úc, vụng về xoa nhẹ từ phần đầu đến cái đuôi Bao Tử.
Bao Tử híp mắt, thoải mái kêu ''hừ hừ hừ hừ.''
"Tiểu dì, tôi nói cậu nghe, Bao Tử rất dính người." Sầm Úc tận tâm tận lực đề cao mèo con nhà mình, "Đợi thêm hai ngày làm quen với hai người, cậu vỗ vỗ giường, nó liền ngoan ngoãn nằm bên cạnh cậu. Bụng nhỏ cũng cho cậu xoa, rất dễ chịu!"
Hạ Du kinh ngạc nắm đệm thịt trắng của nó, khen ngợi cười nói, "Bao Tử, em nghe lời như vậy sao?"
Bao Tử thông minh, nghe vậy kêu meo meo, như đang phụ họa.
Sầm Úc quay đầu, phát hiện Tưởng Nghi Chương nói chuyện với Hạ Tu Âm rất vui.
Mấy năm làm việc trong trường, tính tình Tưởng Nghi Chương càng ngày càng lạnh lùng, trước mặt người ngoài giống như một tảng băng, chỉ khi ở cùng người thân mới có thể lộ ra một chút lơ ngơ.
IQ của Tưởng Nghi Chương không thể nhấc nổi EQ nàng lên.
Sầm Úc những lúc om sòm lên, tự chiến tranh lạnh một mình, Tưởng Nghi Chương lại chậm nửa nhịp mới nhận ra được người yêu mình đang giận. Sau đó, Tưởng Nghi Chương ngốc nghếch xin lỗi Sầm Úc, nhẹ nhàng thấp giọng gọi Diệu Diệu.
Sầm Úc vĩnh viễn sẽ không có lỗi.
Tưởng Nghi Chương xem mỗi một câu của nàng là khuôn vàng thước ngọc.
Cho nên xin lỗi nhượng bộ trước nay chỉ có Tưởng Nghi Chương.
Ranh giới cuối cùng của Tưởng Nghi Chương chỉ có nàng.
Nghĩ đến Tưởng Nghi Chương nói mấy câu yêu thương với mình, những câu bậy bạ không biết lấy từ đâu trên mạng, Sầm Úc một trận ê răng.
"Tiểu dì......" Sầm Úc nhìn Hạ Tu Âm, kiểu dáng thường phục của cô giống với Hạ Du, nhìn qua ôn nhu hiền hoà.
Gương mặt Hạ Tu Âm vẫn như cũ làm người kinh diễm, lơ đãng ngước mắt cũng đủ khiến nhân tâm hoảng hốt.
Một vẻ đẹp không bị thời gian đánh bại, cả người Hạ Tu Âm đều có khí chất, tính tình ôn hòa trầm tĩnh.
Chỉ là, cảm giác lạnh nhạt cùng xa cách đã từng giấu ở trong xương cốt, đã không còn nhìn thấy dù chỉ nửa phần.
"Tiểu dì, khi nào cậu với dì mới tổ chức hôn lễ?" Sầm Úc hạ giọng, giống như dự định cùng Hạ Du nói chuyện riêng tư.
Chỉ là, nàng vừa dứt lời, hai người ngồi trên sô pha bên cạnh không chút dấu vết mà chuyển ánh mắt sang đây.
"Tỷ tỷ nói, hôn lễ có thể để từ từ." Nhiều năm như vậy, những lúc Hạ Du nói đến tỷ tỷ, đôi mắt vẫn cứ sáng lên như ngôi sao, "Thời gian trước tôi bay đi bay về mấy nước, gần đây mới có chút thời gian nhàn rỗi. Tỷ tỷ muốn tôi nghỉ ngơi nhiều hơn, về nhà ở cùng với tỷ ấy."
Hạ Tu Âm và Hạ Du sớm đã đăng ký kết hôn vào bốn năm trước.
Lúc đó, Sầm Úc nhìn Hạ Du rơi nước mắt, cũng nhịn không được nhào vào lòng Tưởng Nghi Chương, lấy tay áo cô lau hai mắt.
"Tiểu dì, sao cậu lại có thể chịu được!" Sầm Úc khoa trương cau mày.
"Tôi hận không thể chuyển Cục Dân Chính dọn sang bên cạnh giáo đường, lấy giấy hôn thú xong lập tức làm hôn lễ!"
Hạ Du nhéo đệm thịt của mèo, cười cười.
Nếu có thể, Diệu Diệu nhất định sẽ làm ra chuyện lớn gan như vậy.
Nữ hài nhẹ nhàng nói.
Giống như miêu tả một giấc mộng cực kỳ mông lung mỹ lệ, sợ quấy nhiễu chúng.
"Tôi và tỷ tỷ mỗi ngày đều sẽ ôm hôn nhau.''
''Sẽ cùng nhau chăm sóc cây cối trong vườn."
Những lần chạm nhau ấy.
Những lần hôn môi ấy.
Vụn vặt.
Một cách tự nhiên.
Nàng khắc chế ánh mắt bản thân không cần quá lộ liễu ở trước mặt tỷ tỷ.
"Hiện tại...... Là thời điểm tôi hạnh phúc nhất."
Lông mi Hạ Du run rẩy, nén xấu hổ, nghiêm túc nói.
"Mỗi ngày sẽ càng yêu tỷ tỷ thêm một chút."
"Cho nên, tôi không có cách nào tưởng tượng......"
"Tưởng tượng...... Hạnh phúc thêm một chút sẽ là như thế nào."
Ngoại trừ nàng không ai có thể biết rằng, thời điểm Hạ Tu Âm chân chính yêu một người sẽ có bao nhiêu ôn nhu.
Một tình yêu đáng sợ, một tình yêu cháy bỏng, một thời gian đủ dài, đủ lâu mà xâm chiếm nữ hài. Nó như sự cứu rỗi, như là cành non nhô ra từ vết nứt xấu xí trong tim nữ hài, lấp đầy từng mạch máu đã bị cứa nát theo năm tháng.
Linh hồn của nàng đều mang dấu ấn của Hạ Tu Âm, tên họ của cô được khắc lên thật sâu.
Thuộc về hơi thở của Hạ Tu Âm, vây hãm nữ hài lại, tuyên bố chủ quyền.
Hạ Du chấp nhận tình yêu như vậy.
Ngay cả hơi thở cũng vì tỷ tỷ quan tâm mà không ổn định.
Tỷ tỷ đến gần, tất cả dây thần kinh đều sẽ bị kí©h thí©ɧ đến trở nên mẫn cảm, sẽ trở nên run rẩy dù đó là sự đυ.ng chạm nhỏ nhất.
Nàng không muốn trốn.
Nàng muốn vĩnh viễn sống trong sự kiểm soát của tỷ tỷ.
Sống ở nơi trái tim trụy xuống vì nàng.
Hạ Du khép mắt, nhận thấy được thủy triều tình yêu lên hơn mắt cá chân, từ từ nhẹ nhàng lấp đầy miệng mũi mình.
===
Bao Tử là đứa nghịch ngợm.
Nó chiếm lấy bàn phím, nằm trong bồn rửa mặt, cắn đứt cáp sạc, còn sẽ nghịch lấy dép lê, làm mọi sinh hoạt hỏng bét hết.
Nhưng nó rất thích làm nũng.
Nó biết cách làm nữ hài mềm lòng.
Nó móc cái đuôi vào cổ chân nữ hài, nhỏ giọng kêu meo meo.
Đôi mắt màu lam có độ trong suốt cao, vừa vô tội vừa xinh đẹp.
"Bao Tử?" Hạ Tu Âm cố gắng đàm phán với nó, cô nghịch gậy mèo, nhìn Bao Tử sẵn sàng trận địa đón nhận quân địch mà giơ móng vuốt lên.
"Nói cho ta biết, sao nhà mi lại quấn lấy em ấy như vậy?"
Hạ Du đang chuẩn bị đồ hộp cho con mèo.
Nữ hài ghi rất nhiều ghi chú chi tiết.
Những nhãn hiệu đồ ăn nhẹ và thức ăn chính nào nên được sử dụng cho mèo, cách cắt móng tay cho mèo, cát vệ sinh mèo không nên chọn loại bụi, loại vón cục vẫn tốt hơn.... Ví dụ như loại xxx...
Hạ Tu Âm quơ quơ gậy mèo, để Bao Tử dời lực chú ý tập trung lên người mình thay vì bay đến chỗ nữ hài.
"Hôm nay em ấy tốn năm phút đánh răng cho nhà mi, em ấy hẳn là phải ở trong lòng ta."
Hạ Tu Âm dừng một chút, lúc lâu sau mới hỏi, "Tay em ấy có phải rất mềm mại đúng không?"
Hồi ức tinh tế cùng xúc cảm dễ chịu, Hạ Tu Âm trầm giọng nói.
"Em ấy lãng phí quá nhiều thời gian ở trên người của mi."
Tối đó, vì để xoa dịu tỷ tỷ, Hạ Du đã làm một chuyện rất thẹn thùng.
Trước khi vào nhà vệ sinh, Hạ Tu Âm nghe được tiếng mèo kêu meo meo.
Một lần nữa Hạ Tu Âm kéo nữ hài vào trong lòng, cắn vành tai nàng, ôm lấy nàng kéo vào nhà tắm.
"A Du, chẳng lẽ em thích con mèo đó sao?"
Ước chừng hai tuần sau, tất cả mọi thứ đều thay đổi.
Con mèo Bao Tử này chỉ giỏi bạc tình, không biết tự chủ quấn lấy Hạ Tu Âm.
Nó nằm trước mặt Hạ Tu Âm lộ ra bộ lông xinh đẹp cùng cái bụng mềm mại, lấy lòng để cô gái này sờ sờ nó.
Hạ Tu Âm không quan tâm khẽ vuốt, nhưng tầm mắt lại theo sát Hạ Du.
"Bây giờ Bao Tử còn thích tỷ tỷ hơn."
Hạ Du nhìn nói.
Tỷ tỷ cũng thích Bao Tử.
Nàng nghĩ thầm.
Trước kia tỷ tỷ không thích bất cứ tiểu sủng vật nào.
Đương nhiên Hạ Tu Âm sẽ không nói cho nàng, vì hối lộ con mèo này, cô đã tốn không ít công sức.
Bao Tử chạy lòng vòng quanh chân Hạ Tu Âm, dụi dụi đầu vào cổ chân cô, rất thân mật.
Lúc Hạ Tu Âm đọc sách, Bao Tử liền cuộn người nằm bên chân cô ngủ nướng, thỉnh thoảng còn ngáp một cái.
Tỷ tỷ hẳn là phải ôm nàng.
Các nàng có thể cùng nhau đọc sách.
Hạ Du đột nhiên cảm thấy khó chịu.
Diệu Diệu còn phải một tuần mới trở về.
Phải trải qua khoảng thời gian này như thế nào đây?
Ngày hôm sau, trong lúc Bao Tử đang có ý định ngủ chung với các nàng, Hạ Tu Âm phát hiện trong chăn có một con mèo con thẹn thùng khác.
Đôi mắt lấp lánh, đuôi mắt e lệ phiếm hồng.
Tai mèo cùng cái đuôi giả, quần áo cũng rất kỳ lạ.
Cổ họng Hạ Tu Âm lăn lộn, đôi mắt hơi híp lại.
Cô mặt lạnh tung chăn ra, ôm cả người nữ hài lại.
Ngón tay trắng ngần nắm chặt chăn bông, lo lắng hé ra một khoảng nhỏ nhìn ra ngoài.
Tỷ tỷ không thích sao?
Hạ Tu Âm không nói câu nào xoay người xuống giường, xách Bao Tử ra khỏi phòng ngủ, không chút lưu tình bỏ nó vào ổ mèo.
"Méo!?" Bao Tử kháng nghị.
"Quên hết những gì nhà mi vừa thấy đi.", Hạ Tu Âm chỉ vào trán nó, cường điệu nói, "Hiểu chưa?"
Cô trở lại phòng ngủ, chốt khóa, xác nhận lại hai lần.
Hạ Tu Âm đến gần nữ hài.
Hạ Du ngồi trên giường đắp chăn, duy trì dáng vẻ lúc tỷ tỷ rời đi, chỉ lộ ra đôi mắt chớp chớp, lén lút nhìn cô.
Giọng Hạ Tu Âm bình tĩnh, "A Du, em muốn làm gì đây?"
Hạ Du cắn môi, chớp mắt.
Nàng khó xử nghĩ nghĩ.
Cuối cùng, nàng vẫn là nén xấu hổ nhào đến người tỷ tỷ.
Nàng móc lấy ngón tay tỷ tỷ, kéo tỷ tỷ sờ lên tai mèo của nàng.
"Tỷ tỷ cũng muốn nuôi một con mèo sao?" Nàng ngẩng mặt, nhìn Hạ Tu Âm.
Thấp thỏm, cầu xin.
Làn nước trong mắt dần nhợt nhạt.
Chỉ cần tỷ tỷ nói ra đáp án không vừa lòng, nước mắt nữ hài lập tức chảy ra.
"Bao Tử rất xinh đẹp, rất thông minh. Tỷ tỷ thích mèo con như vậy sao?"
Hạ Du tránh ánh mắt tỷ tỷ.
Ánh mắt Hạ Tu Âm lả lướt trên da thịt nữ hài.
Cô một từ cũng chưa nói.
"Tỷ tỷ không được nuôi......" Hạ Du đặt mặt mình vào lòng bàn tay Hạ Tu Âm, chậm rãi cọ cọ.
"Không được nuôi mèo con.''
''Những sủng vật khác...... Cũng không được.''
''Em xinh đẹp nhất...... Thông minh nhất."
Nữ hài đứng thẳng người, cánh tay mảnh khảnh choàng qua cổ tỷ tỷ.
Nàng đưa cánh môi hồng áp lên môi Hạ Tu Âm.
"Còn sẽ hôn tỷ tỷ."
Nụ hôn rất dễ chịu.
"Tỷ tỷ......" Hạ Du cầu Hạ Tu Âm đáp lại, "Tỷ tỷ nuôi em là đủ rồi."
"Meow~" Hạ Du thì thầm vào tai tỷ tỷ, đáng yêu đến Hạ Tu Âm cảm thấy có chút không vững.
Lúc Hạ Tu Âm khàn giọng muốn nói gì đó, cổ tay mảnh khảnh của nữ hài đột nhiên vòng ra phía sau.
Nàng lấy ra một cái đuôi mèo xinh đẹp.
Nàng đặt cái đuôi đó vào trong tay Hạ Tu Âm.
"Meow......" Nữ hài e thẹn nhìn cô.
Một tuần sau.
Sầm Úc cùng Tưởng Nghi Chương từ nước ngoài trở về.
Nàng vội vàng bế bảo bối của mình từ trụ mèo lên, kích động nắm đệm thịt của Bao Tử xoa xoa.
"Bao Tử có nhớ mẹ không? Mẹ tới đón con về nhà nè!"
Nàng áp đầu ragdoll lên trán mình, gọi nó vài tiếng meo meo, như đang thúc giục.
"Ai nha, Bao Tử ở chỗ tiểu dì chơi vui như vậy sao?" Sầm Úc hôn con mèo.
"Ê này Bao Tử? Con có phải mập thêm chút rồi không?", Nhận ra được gì đó, nàng xoa xoa người ragdoll.
Bao Tử nằm trong lòng Sầm Úc, vô lực gạt chủ nhân qua một bên.