Chương 72

Nói khóc, liền không hàm hồ.

Hạ Văn Tử bám chặt Hạ Hạc Hiên, đề phòng lòng bàn chân hắn để chạy ra, theo sau gân cổ gào lên bên tai Hạ Hạc Hiên.

"Chân con...... Chân chân chân...... Đau...... Đau đau đau......"

Hạ Hạc Hiên không kéo hắn ra được, lạnh giọng bên tai hắn nói, "Hạ Văn Tử, ông ngoại căn bản không đυ.ng tới chân của anh, anh giả bộ cái gì!"

Hạ Tùng Đức trên mặt dữ tợn, dáng vẻ oán hận, trên tay dùng sức gắng gượng nói.

Hạ Văn Tử không được vững vàng như tuổi tác của mình, ỷ có một gương mặt đẹp nhưng lại nhếch nhác chơi xấu, nhận người thích cũng nhận người hận.

Mấy người cháu của Hạ Tùng Đức, chỉ hắn có khả năng bay cao nhất, cũng làm Hạ Tùng Đức vui nhất. Cho nên, làm Hạ Tùng Đức khó thở, người đầu tiên nghĩ đến cũng là hắn.

"Ông ngoại, không thể đánh, không thể đánh." Hạ Văn Tử không trả lời Hạ Hạc Hiên.

Gia hỏa này, vừa mới còn muốn vứt mọi chuyện không còn một mảnh, kết quả hại hắn ăn một trận của ông ngoại như vậy.

Hắn bắt lấy Hạ Hạc Hiên che trước người mình, xoa tay xoa lưng, thần sắc khoa trương, nhưng thật ra không có một chút dáng vẻ anh lớn, giống cha già đeo tay nải hơn.

Hạ Tùng Đức bị vài tiếng gào của hắn kêu đến đau đầu, hoài nghi ước lượng gậy chống.

Phân lượng không nặng, hẳn là không đến mức này.

Trong lòng Hạ Văn Tử biết ông ngoại chỉ là nhất thời buồn lòng, cho nên tiếp tục diễn trò than thở khóc lóc thêm, ồn ào đến Hạ Hạc Hiên đầu choáng mắt hoa, dẫn đến Hạ Tùng Đức vừa hận vừa tức cười ra tiếng.

Nỗi phiền muộn chưa kịp ủ đã bị nụ cười này nhẹ nhàng xua tan.

Những trưởng bối khác của Hạ gia tán gẫu ở buồng trong, nghe được trận trượng bên ngoài, cũng không khỏi cũng chú ý đến mấy người dưới hiên.

"Tỷ tỷ." Mấy bước xa, Hạ Du nắm thật chặt bàn tay đang đan nhau của Hạ Tu Âm, "Anh cả bị sao vậy?"

Hạ Tu Âm trấn an vuốt ve miệng hổ của nữ hài.

Cô cười khẽ, "Anh cả gây họa, ông ngoại đang giáo huấn anh ấy."

"Tỷ tỷ, chúng ta đây......"

"A Du đừng sợ, chúng ta ăn tết trước." Hạ Tu Âm ghé đến bên tai Hạ Du, "Em xem, mới làm dữ xong, ông ngoại lại đau lòng anh cả...... Ông ngoại luôn là mềm lòng."

Hạ Tùng Đức cau mày, kêu Hạ Hạc Hiên đỡ Hạ Văn Tử.

Người sau thuận thế leo lên, cả người đều nhẹ nhõm một hơi, gắt gao đè trên người Hạ Hạc Hiên.

"Ừm." Hạ Du tin phục gật đầu.

Chờ Hạ Du và Hạ Tu Âm đến trước mắt, nữ hài ngọt ngào thân thiết gọi "Ông ngoại", nét mặt ngoan ngoãn.

Hạ Tùng Đức nhìn đôi mắt đen bóng thông thấu kia, thoáng mềm lòng. Nhưng nhìn Hạ Tu Âm một bên hơi hơi mỉm cười, trong tim lại bị chặn lại.

Hắn chống gậy lên mặt đất điểm điểm, liếc Hạ Tu Âm một cái.

"Tiểu Du, đến đây, đến bên ông ngoại nào."

Lòng bàn tay Hạ Tu Âm ở trong lòng bàn tay nữ hài nhẹ ma sát, tay Hạ Du run lên, tầm mắt không khỏi truy đuổi nhìn về phía tỷ tỷ, sau đó nghe lời đến đỡ Hạ Tùng Đức.

"Ông ngoại, con và tỷ tỷ đã về rồi." Nữ hài cũng không biết Hạ Tùng Đức đã hoàn toàn biết được, lập tức vừa áy náy vừa khó xử, tỉ mỉ che giấu nỗi thấp thỏm, cố gắng hết sức đỡ Hạ Tùng Đức.

"Lần này, có thể ở lại nhiều ngày. Con có thể ở bên ông ngoại nhiều hơn."

Hạ Tùng Đức lớn tuổi, tim không khỏi cứng lại, mới vừa làm ra vẻ dữ tợn liền bị nữ hài nhẹ nhàng dỗ dành như vậy, lập tức suy sụp đến sạch sẽ.

Hạ Du hai mươi tuổi, dáng người nhỏ nhắn, đôi mắt thanh triệt cất giấu ngôi sao, cả tính nết cũng mềm mại như nước.

Nhìn đến nàng, tim liền không tự giác trầm tĩnh lại, hận không thể đem tất cả những thứ tốt đẹp trên thế giới xây ở trước mặt nàng.

Hạ Tùng Đức không có cách làm dữ với nữ hài.

Hạ Du thông minh ngoan ngoãn, lại nũng nịu đến kỳ lạ, nói chuyện nhỏ giọng, cái gì cũng nghĩ đến bạn, nhớ đến bạn, làm nũng cũng là mềm mại, ấm lòng, là dáng vẻ của đứa trẻ mà trong lòng mọi người thích nhất.

Ông cũng không ngoại lệ.

"Tiểu Du......" Ông mở miệng tính nói cái gì đó, cuối cùng vẫn là một tiếng thở dài nuốt vào trong họng.

Hạ Tùng Đức liếc Hạ Tu Âm, thầm nghĩ, qua năm tính sổ với cô.

"Trở về là tốt, trên đường mệt mỏi rồi, mau cùng ông ngoại đi tìm đồ ăn vặt lót dạ nào."

"Dạ ~" Hạ Du ngoan ngoãn đáp.

Trùng hợp, Sầm Úc nắm một nắm hạt dẻ vui vẻ quả từ buồng trong ra ngoài, vừa ngó đầu ra liền mừng rỡ thấy Hạ Du.

"Tiểu dì, cuối cùng cậu cũng tới rồi! Tôi đã chờ rất lâu rồi đó!"

Hạ Văn Tử còn treo trên người Hạ Hạc Hiên, ép tới vẻ mặt Hạ Hạc Hiên xấu đi.

Sầm Úc vừa mới nghe kể xong, thoáng nhìn tình trạng bọn họ như vậy, sao còn không rõ.

Nàng xoa eo cười to, "Cậu hai à, cậu lại làm chuyện xấu rồi sao! Còn bị ông cố ngoại bắt được, hahaha!"

Hạ Văn Tử vốn chẳng nghĩ gì, hiện tại bị Sầm Úc cười, sắc mặt cũng đen lại.

Hắn buông Hạ Hạc Hiên ra, xoa xoa cổ tay áo, đút vào túi quần.

Hạ Văn Tử cười, quả nhiên là phong lưu phóng khoáng, dáng vẻ công tử bất cần đời đang diễn xuất.

"Diệu Diệu, cậu hai nhớ là ngày hôm qua có tiếp được một cuộc điện thoại......"

Lần này, đổi lại Sầm Úc bị nghẹn.

Nàng hừ một tiếng, chạy tới bên Hạ Tùng Đức.

"Ông cố ngoại, con cũng muốn đi với mọi người."

Sầm Úc thay phiên đến Sầm gia và Hạ gia ăn tết, năm nay vừa lúc tới nhà cũ.

Hạ Văn Tử thầm mắng, chả biết đây là loại vận khí gì.

Chờ Hạ Tùng Đức bị hai đứa trẻ đẩy vào buồng trong, Hạ Văn Tử nghiến răng nghiến lợi nhìn Hạ Tu Âm nói.

"Tu Âm, anh cả lần này mặt trong mặt ngoài gì cũng bị mất, em cảm tạ anh thật tốt. Anh muốn nghỉ phép một năm, nghỉ một năm! Em hiểu không? Là nghỉ một năm!"

Hạ Hạc Hiên một bên nghe xong, rất không tán đồng, "Văn Tử, hai ba tuần là được rồi, nếu theo ý anh, công ty phải làm sao đây?"

Hạ Văn Tử bình thường tuy hoa hòe loè loẹt nhưng năng lực làm việc lại xuất chúng, tuy luôn tìm mọi cách chuồn mất, nhưng hạng mục công việc chưa bao giờ có điều bỏ sót.

"Tu Âm ở công ty chi nhánh nhiều năm như vậy, chắc cũng đủ rồi ha." Hạ Văn Tử nhún vai, "Cho em ấy đến trụ sở chính đi, để nó thay anh."

Ánh mắt hai người đều dừng trên người Hạ Tu Âm.

Cô nhướng mày, khóe môi cất giấu ý cười.

"Anh cả à, nếu ông ngoại đồng ý em cùng A Du...... Em cũng sẽ đáp ứng anh."

Dù sao cũng là đại gia tộc, lễ tất niên rất náo nhiệt, trên bàn thêm hai đứa con nít một tuổi, chảy nước miếng kêu ""ông ơi"".

Hạ Tùng Đức bị chọc cười rất thoải mái.

"Diệu Diệu, sao con như con khỉ vậy, ngồi đàng hoàng lại." Hạ Thư Lan đè nặng giọng nói cảnh cáo Sầm Úc.

"Ai nha, mẹ à, để con đi gọi điện thoại đi." Sầm Úc chu miệng, "Con sẽ nhanh chóng quay lại."

"Gọi cho ai?" Hạ Thư Lan ôm ngực, "Mẹ thấy con nói chuyện với người ta đã nửa ngày, ăn cơm cũng không ngừng sao?"

"Đây là bí mật!" Sầm Úc chớp mắt, nhỏ giọng kêu, "Mẹ mau thả con ra!"

Hạ Thư Lan đè nàng không chịu buông ra, cuộc gọi đến, Sầm Úc chui đầu thấp xuống dưới bàn.

"A lô?"

"Mẹ không cho em gọi điện thoại với chị."

Hạ Thư Lan: "......"

"Vậy đi, chị muốn hôn em một cái không?"

Hạ Thư Lan: "?"

"Đừng có ngại, hay để em hôn chị nha."

Hạ Thư Lan: "!"

"Chụt~~ chụt~~."

Hạ Tu Âm và Hạ Du cũng bị cái hôn giấu đầu lòi đuôi này hấp dẫn tầm mắt.

Ánh mắt các nàng đột nhiên chạm vào nhau, nhẹ nhàng giao triền lẫn nhau, cuối cùng nhẹ nhàng rơi xuống bên cạnh.

"Cút nhanh đi ——" Mắt Hạ Thư Lan trợn trắng, "Cút xa chừng nào tốt chừng nấy."

Sầm Úc cầm điện thoại, đắc ý hất cằm lên, vui vẻ ôm mông chạy đi.

Giữa Hạ Du và Hạ Tu Âm cách khoảng bốn năm người.

Đôi mắt mềm mại của nữ hài vẫn luôn nhìn vào gương mặt tỷ tỷ, ngón tay nhỏ nhắn lặng lẽ xoay tròn, dán vào tỷ tỷ, truy đuổi từng cử động của cô, đáng thương vô cùng.

Hạ Văn Tử lột chân cua, nói khẽ với Hạ Tu Âm, "Lần này anh không giúp em đâu."

Hạ Tu Âm chớp mắt, chuyên tâm dịch thịt cá.

Không bao lâu, khuỷu tay Hạ Văn Tử truyền đến lực đẩy hơi mạnh.

Một đĩa cá nhỏ đã lược hết thịt đặt cạnh tay phải hắn.

Hạ Văn Tử xoa xoa tay, cong môi, "Tu Âm, như vậy mới đúng chứ......"

"Anh cả......" Hạ Tu Âm chậm rãi nói, "Làm phiền đưa cho A Du."

Hạ Du thích ăn cá, nhưng không chịu được một miếng xương nhỏ, cho nên cô lưu loát dịch ra đặc biệt sạch sẽ.

Thịt cá mềm trắng ngần xếp ở giữa đĩa sứ men xanh, khiến ngón trỏ người ta phải cử động.

"?"

Động tác Hạ Văn Tử hơi cứng đờ, thật lâu sau, lạnh giọng cười.

Chỉ là mười phút sau, Hạ Du lại đưa đến một đĩa gạch cua và thịt cua trắng. Nàng lấy và đũa bỏ sạch hoàn toàn vỏ.

Hạ Văn Tử nhìn mai cua trong tay, Hạ Tu Âm bên cạnh tự nhiên chấm nước chấm bỏ vào miệng. Đôi môi mềm mại, đỏ mọng... làm thịt cua càng thêm ngon ngọt mỹ vị.

Ghế trên trưởng bối đang cười nói vui vẻ, tiểu bối quanh mình hoặc là cắm đầu ăn uống, hoặc là khe khẽ nói chuyện.

Hạ Văn Tử không cam lòng đưa mắt nhìn Hạ Hạc Hiên ở đối diện, tên ngốc tử kia đang uống canh, bỗng dưng đỡ mắt kính nói: "Tôi dị ứng với hải sản."

"......"

L*иg ngực Hạ Văn Tử bị đè nén, hung hăng bẻ chân cua.

Hạ Tùng Đức ngồi ở ghế trên, thoáng nhìn động tác nhỏ của Hạ Tu Âm bên đây, tim chùn xuống.

"Ba, ba ăn đi." Con trai trưởng nói với ông.

"Ừ." Hạ Tùng Đức cố gắng thả lỏng chân mày.

Nhà cũ khắp nơi cỏ cây xanh um, không thích hợp để châm ngòi đốt pháo hoa pháo trúc, nên Thẩm Tư dẫn theo tiểu bối đến đất trống sau nhà.

Lớp tuyết mỏng phủ đầy trên đất, đèn đuốc rực rỡ trụy đọa ở phía chân trời.

"Tỷ tỷ, nhìn xem."

Hạ Du cầm trong tay một bó pháo hoa, pháo hoa sặc sỡ bắn tứ tung, lộng lẫy chói mắt.

Ánh mắt nữ hài phản chiếu lại sắc màu ấm của ánh lửa, tóe ra nhiều điểm sáng, nổi lên trong đôi mắt đen sạch sẽ.

Khuôn mặt nhỏ trắng nõn bị quầng sáng lờ mờ ánh vào, đường cong uyển chuyển thanh tú có vài phần mông lung, mi mắt nàng hơi cong, miệng gọi tỷ tỷ, tốt đẹp đến lòng người tan chảy.

L*иg ngực Hạ Tu Âm truyền đến sự rung động kéo dài, như là thủy triều, từ đợt dâng lên, không giảm không nghỉ. Bọt sóng nhỏ mịn đánh vào bờ, thủy triều ấm áp từ từ, từ từ lăn hết bãi cát khô cạn.

Khoang miệng trì độn xuất hiện ngọt ý, cứng cả cổ họng.

"Thật xinh đẹp." Hạ Du hơi ngước khuôn mặt nhỏ, mỉm cười, đôi mắt cong thành trăng non, lộ ra cái răng trắng tinh.

Cánh tay đặt ở bên người, trong tiếng cười non nớt của trẻ thơ, trong thế giới đầy rực rỡ...... Từng chút mò mẫm, chạm nhau, lòng bàn tay tương sát vào nhau, đầu dây thần kinh mẫn cảm lặng lẽ nhảy nhót......

Ngón tay trắng nhỏ đan vào khe hở ngón tay, dán sát vừa khít.

"Tỷ tỷ." Đôi mắt xinh đẹp vọng lại đây, nhuộm thủy quang sáng rỡ, như xấu hổ như si mê.

Hạ Tu Âm nhận thấy được cảm giác khát khô khó nhịn. Cơn ngứa nhẹ từ khoang tim leo lên, từng tấc từng tấc, xâm nhập vào mạch máu.

Bị...... Chiếm cứ.

""Tôi cố giằng thì một giọng ngân vang

""Đoán ngay ai túm ngươi?"", Tôi đáp liền ""Cái Chết.""

""Lầm đó, Tình Yêu"", Vẳng lời đáp rõ ràng.""

===

"A Du, ở đây chờ tỷ tỷ." Hạ Tu Âm hôn trán nữ hài.

"Tỷ tỷ...... Không......" Hạ Du móc lấy ngón tay tỷ tỷ, nắm lại thật chặt, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, nước mắt liên tiếp rơi xuống từ khóe mắt.

"Tỷ tỷ dẫn em đi chung với." Nữ hài buồn bã cầu xin, nước mắt trong suốt từ lông mi ngưng tụ lại, rơi vào lòng bàn tay Hạ Tu Âm.

Hạ Tu Âm ôm mặt nữ hài, bên má ướt đẫm.

Vào đêm, sảnh ngoài ầm ĩ, Hạ Tu Âm và Hạ Du đứng trước thư phòng của ông.

Hạ Văn Tử dựa tường, biểu tình trộn lẫn nghiêm nghị.

Tuy nói tuần tự cũng đã được nửa năm, nhưng Hạ Tùng Đức có thể tiếp nhận hay không, vẫn còn chưa biết.

"A Du đừng lo lắng." Hạ Tu Âm trấn an thấp giọng nói.

"Tôi cầu xin ông ngoại, ông ấy sẽ đồng ý thôi."

Hạ Tu Âm xoa đầu nữ hài.

"Tu Âm." Hạ Tùng Đức trầm giọng gọi từ trong thư phòng, nghe không ra hỉ nộ.

"Tỷ tỷ......" Hạ Du nắm ngón tay tỷ tỷ, không chịu buông ra.

"Tôi vào nhé." Hạ Tu Âm cúi người ôm nữ hài, mùi hương cam quýt loanh quanh trước mũi.

Trên người các nàng có cùng một mùi hương.

Ánh mắt Hạ Hạc Hiên phức tạp, nhìn hai đứa em của mình thân cận như vậy.

Những đoạn ngắn đó trong trí nhớ tuy bình thường nhưng mà, cũng thêm vài phần ái muội.

Cửa thư phòng mở ra, lúc cửa sắp đóng lại, giọng Hạ Tùng Đức cất lên.

"Hạ Văn Tử, con cũng vào đây."

"?" Hạ Văn Tử sặc một cái, không dám tin.

"Ông ngoại kêu con?"

"Vào đây."

Ánh mắt Hạ Văn Tử hoảng loạn, hắn đứng thẳng ngay ngắn, giương giọng nói, "Ông ngoại, con cảm thấy Hạc Hiên so với con thích hợp ứng phó trường hợp kế tiếp hơn."

"Hạ Văn Tử ——"

Hạ Văn Tử theo phản xạ đau mông.

Hạ Hạc Hiên trên mặt không có biểu tình gì lớn, nhưng trong mắt lộ ra vui sướиɠ khi người gặp họa.

Hạ Văn Tử nghiến răng.

"Lão nhị, chú cũng chạy không thoát đâu."

Hắn lôi Hạ Hạc Hiên, "Rầm" cửa đóng sầm lại.