- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Nuông Chiều
- Chương 64
Nuông Chiều
Chương 64
Bánh tart dừa màu vàng kim, vị mềm xốp, mùi sữa thơm đậm đà.
Sủi cảo nhân tôm thịt, lớp da mỏng lộ ra tôm hồng, mềm nhẵn ngon miệng.
Hai món đã sớm bày ra bàn, ở giữa trang trí một bông cải xanh.
Hạ Tu Âm bình tĩnh nhìn đồng hồ.
"Tích tách"
Hạ Du còn chưa có xuống.
Sầm Úc đang làm cái gì?
Độ ấm ban nãy mới chuẩn vừa phải.
Nữ hài thích uống trà Quảng Đông.
Nàng hiện tại hẳn là phải ngồi kế bên mình, chờ mình đút nàng một miếng sủi cảo tôm.
Mặt nữ hài sẽ chậm rãi ửng hồng, hai má trắng nõn từ từ lộ ra huyết sắc, sau đó cảm kích nhìn Hạ Tu Âm, đợi tỷ tỷ cho nàng một cái hôn.
Mà không phải sốt ruột chạy đến phòng cho khách cách cô mười mét, đi đánh thức một người không liên quan ——
Nửa đời người của Sầm Úc, số lần thấy qua bữa sáng có thể đếm trên đầu ngón tay.
"Tiểu thư, có muốn uống chút trà không?" Dì Trần từ cạnh bếp xoay người nói.
"Không cần, cảm ơn dì Trần."
Hạ Tu Âm khuấy thìa, đột nhiên cảm thấy có chút khó có thể chịu đựng.
Cô không thích nữ hài lúc này không ở bên cạnh mình.
Các nàng nên bắt đầu ngày mới với một bữa ăn ngon cùng nhau, mặc dù trước đó các nàng đã có một nụ hôn ngọt ngào.
"Dì Trần, đem hai đạo trà bánh bỏ vào nồi hấp được không?" Hạ Tu Âm nói.
"A Du thích ăn."
Sầm Úc túm chăn, phần từ eo trở lên bị chồng chất đến căng phồng.
Nàng che lỗ tai lại.
"Tiểu dì, để tôi ngủ một lát, nhắm mắt chút, sẽ ổn thôi mà." Sầm Úc thề chắc chắn.
Hạ Du kéo góc chăn nàng.
"Diệu Diệu, cậu đã từng nói muốn tôi giám sát cậu."
Sầm Úc lấy gối đầu đè lên lỗ tai mình, "Tiểu dì, người nói những lời này chính là Diệu Diệu của ngày hôm qua."
"Hiện tại Diệu Diệu không nhớ mình từng nói gì nữa."
"Diệu Diệu, không được chơi xấu." Hạ Du học dáng vẻ tỷ tỷ, nhìn qua hung dữ một chút.
Sầm Úc tiếp thu bộ dạng này của nàng.
Nàng đạp vài cái, "Ai nha, tiểu dì à, tôi không bò dậy nổi. Chân tôi rất đau, tay không nhúc nhích được."
Trong lúc hai đứa trẻ đang sắp xảy ra chiến tranh, Hạ Tu Âm gõ gõ cửa.
"A Du."
Hạ Du nghe tiếng nhìn lại, vừa vặn chạm mắt Hạ Tu Âm, máu liền mạnh mẽ chảy lên mặt, tim run rẩy vui vẻ.
"Tỷ tỷ, em còn phải đợi một chút."
Ban nãy còn nói "sẽ nhanh thôi", bây giờ lại nói "đợi một chút".
Nhưng rõ ràng nữ hài hoàn toàn không thể chịu nổi Sầm Úc.
Tầm mắt Hạ Tu Âm dừng ở cẳng chân lộn xộn Sầm Úc, nheo mắt lại.
Năm phút sau, Sầm Úc ủ rũ cụp đuôi ngồi trong nhà ăn.
"A Du, nếm thử món này đi."
Sủi cảo tôm trong suốt bị Hạ Tu Âm dùng đũa cắt một nửa, măng tươi giòn cùng tôm thịt tươi non lộ ra một chút sắc bén từ phần da trắng mỏng.
Hạ Du thuận theo há miệng, đưa thìa đến khóe môi nàng, cánh môi hồng dính nước canh làm bóng lên, trong ánh mắt thì càng thêm sáng.
Hạ Tu Âm bị ánh mắt như vậy nhìn chăm chú, cảm thấy rất hài lòng.
Cô thầm nghĩ, tất cả đã về lại quỹ đạo.
"Tỷ tỷ, ăn......" Nữ hài gắp mì thịt lợn dưa muối, trơn đến Hạ Du gắp không được, cho nên nàng vô cùng cẩn thận, run rẩy đưa đến trước mặt tỷ tỷ.
Hạ Tu Âm mở miệng, lại thấy ánh mắt nữ hài luân chuyển, cô liền ác liệt cắn cắn chiếc đũa Hạ Du.
Tay nữ hài run lên, cũng may Hạ Tu Âm kịp thời đỡ nàng.
"A Du, sao cả gắp cũng không xong thế này?" Hạ Tu Âm trêu đùa.
Hạ Du dùng cái trán nhẹ nhàng tựa vào vai tỷ tỷ.
Sầm Úc trừng mắt nhìn cái này, cái kia.
Nàng sửng sốt nửa ngày, chợt tức giận mà bĩu môi, dùng sức đâm đâm miếng vịt quay trong chén.
【Buổi sáng tốt lành.】
Sầm Úc nghiêng người ngồi vào xe, uể oải nhìn Lưu Chí vững vàng đánh tay lái.
Nhận được tin nhắn, tinh thần nàng nhảy lên, nghiến răng nghiến lợi nhập vào.
【 Một chút cũng không tốt!】
【Đây là ngày tồi tệ nhất!】
Buổi trưa, ánh nắng mỏng manh nhẹ nhàng đổ xuống.
Hoa hải đường nở rất đẹp, đậm sắc thái như vậy, bị ánh nắng trong suốt bao trùm, trống trải đến lạ.
Âm thanh trang sách nhẹ nhàng dao động cùng đầu ngón tay "lạch cạch" đánh trên bàn phím đan xen vào nhau, tan vào trong không khí rực rỡ.
Mắt nữ hài quét lên người Hạ Tu Âm.
Tay của Hạ Tu Âm trắng nõn mịn màng, đốt ngón tay cân xứng, móng tay được cắt tỉa rất sạch sẽ.
Ấm áp, mềm mại.
Tâm tư bị kéo đến một nơi không biết tên, tim Hạ Du "thình thịch" nhảy, xao động như nhịp trống.
Có lẽ, tỷ tỷ sẽ nghe thấy.
Dòng chữ trên trang sách vặn vẹo biến dạng, kiều diễm thấm vào, Hạ Du hoảng loạn che sách lại.
Nàng ngồi quỳ trên đệm mềm bên chân Hạ Tu Âm, vừa ngước mắt là có thể thấy cái mũi thẳng đứng cùng đôi môi xinh đẹp của tỷ tỷ.
Gần như vậy.
Hạ Du thẳng người, đưa tay ôm mặt tỷ tỷ.
Nàng ngửi hơi thở quen thuộc, dán môi mình lên mặt trên.
Bị nước chanh bôi trơn cổ họng, mềm nhũn, nhẹ nhàng hừ nhẹ.
Trên đầu gối Hạ Tu Âm đang đặt một cái laptop, một tay cô ấn lên bàn phím.
Bị hôn bất ngờ làm quấy nhiễu tinh thần, cô cố gắng nhẫn nại, cuối cùng là một cái tay khác vòng ra sau đầu nữ hài, đẩy nàng về phía mình, ấn đầu nàng vào để nụ hôn này càng sâu hơn.
"Tỷ tỷ...... Có người......" Hạ Du vụng về nói trên môi Hạ Tu Âm.
Dì Trần và Lưu Chí ra ngoài mua sắm, dẫn người làm vườn ra sân sau.
Thỉnh thoảng âm thanh nhỏ vụn truyền qua cửa kính, cùng với mùi thơm ngào ngạt trong không khí đồng loạt bay đến xung quanh hai người.
Thân mình Hạ Du có chút căng thẳng, trái tim lại bởi vì tỷ tỷ hôn mà nhảy nhót.
Hai bờ môi áp sát vào nhau, pháo hoa bắn toé ở từng dây thần kinh, hưng phấn tột đỉnh làm cơ bắp toàn thân cũng phải trở nên tê dại.
Sầm Úc chơi game trên lầu, cứ luôn ầm ầm ĩ ĩ.
Vốn không muốn quan tâm đến tiếng vang, nhưng giữa lúc thân mật như vậy âm thanh lại bị phóng đại, đánh vào màng nhĩ.
"A Du, là em hôn tôi trước." Làm như đối với Hạ Du phân thần bất mãn, Hạ Tu Âm nói.
Cô trêu chọc nàng.
Lúc cô đang đắm chìm với công việc, là Hạ Du vô lý ngang ngược gọi mình đến bên cạnh nàng.
Nữ hài không nói câu nào mà hôn, dùng cánh chim uyển chuyển nhẹ nhàng chạm vào, ngón tay trắng nõn mềm mại vuốt ve...... Nàng có rất nhiều biện pháp để Hạ Tu Âm chỉ nghĩ đến nàng.
"Tỷ tỷ......"
Hạ Du cúi người, lấy lòng rơi xuống một nụ hôn nhỏ.
===
Trần Vãn Vãn là người đại diện nhàn rỗi nhất công ty.
Không cần chạy chân, liều mạng giúp nghệ sĩ nhận thông báo, sắp xếp, không cần hao tổn tâm huyết làm tiếp thị...... chỉ đơn giản là mỗi tuần đưa nghệ sĩ đi đào tạo.
Mà một tuần này, nghệ sĩ đột nhiên gọi điện thoại xin nghỉ nửa ngày.
"Vãn Vãn, hôm nay không cần chờ em đâu."
Trần Vãn Vãn trong lòng hồi hộp.
Hạ Ngư, là nghệ sĩ của nàng.
Hợp đồng với công ty ký tận 40 năm, điều kiện lại vô cùng hà khắc, gần như đem tất cả sinh hoạt cá nhân của mình cho công ty quản lý.
Trần Vãn Vãn và Hạ Ngư quan hệ không tệ, cô rất thích Hạ Ngư.
Một cô gái vô cùng xinh đẹp, đứng một chỗ cũng có thể làm cho thế giới tươi sáng hơn.
Không có nửa phần kiêu ngạo, nói chuyện luôn là ôn ôn nhu nhu, lời nói nhỏ nhẹ, thiếu nữ ngây thơ ngoan ngoãn, trầm ổn thẹn thùng.
Vừa nhìn biết ngay là con nhà hậu đãi lớn lên, dưỡng đến xinh đẹp, gia giáo tốt.
Không hợp với giới giải trí náo nhiệt hào nhoáng.
Cái này rất có thể chết người.
"Vãn Vãn, về nhà phải chú ý an toàn." Sau mỗi lần huấn luyện kết thúc, Hạ Ngư đều sẽ nhẹ giọng dặn dò cô, biểu tình tự nhiên nghiêm túc, như là đã quen với suy nghĩ của những người bên cạnh.
Trần Vãn Vãn một bên ôm ngực rơi lệ, cảm thán chính mình lại có thể gặp một nghệ sĩ tốt như vậy, coi như không kiếm được tiền cũng đáng vì dù sao mình cũng còn vốn liếng, mặt khác lại sâu sắc lo lắng, Hạ Ngư phải làm thế nào để tồn tại trong giới giải trí đây?
【 Tiểu Ngư, em thấy không thoải mái sao?】
Trần Vãn Vãn vô tri vô giác đáp lại, chờ phản ứng kịp thì tin nhắn đã gửi đi rồi.
【 Vãn Vãn, giờ chị ấy đang ở nhà, em muốn ở bên chị ấy.】
Chị ấy?
Trần Vãn Vãn chưa thấy qua người chị này.
Nhưng điều đó không ngăn cản được Trần Vãn Vãn cảm thấy cô ta chính là người kéo chân nàng.
Trần Vãn Vãn theo Hạ Ngư nửa năm, cô rất ít thấy Hạ Ngư gọi điện thoại với người khác, gần như đều là Hạ Ngư trông mong gửi tin nhắn, thỉnh thoảng sẽ có vài tin đáp lại.
Một cái tên ấm đầu Hạ Ngư, đơn phương, tương tư thật bi thương.
Ngược lại là chị của Hạ Ngư, thường xuyên gọi hỏi thăm nàng.
Cả chị gái cũng không bằng người yêu...... người yêu đồng tính, không thể nghi ngờ cô ta là trở ngại cho sự nghiệp diễn xuất của Hạ Ngư.
Tuy rằng nửa năm nay Hạ Ngư gần như không có một tin tức gì, ngay cả cơ hội giới thiệu trước mặt công chúng cũng không có, thậm chí nàng còn cự tuyệt Trần Vãn Vãn muốn tự bỏ tiền túi giúp nàng có cơ hội phát triển.
Hiện tại Hạ Ngư không phải thần tượng.
Trần Vãn Vãn thở dài một hơi.
Hạ Ngư chỉ là có tài nguyên tốt, được đạo diễn nổi tiếng mời đóng hai vai có linh khí nhưng cũng không mấy quan trọng. Nhưng hậu kỳ marketing không đuổi kịp, cho nên một chút tiếng vang cũng không có.
【 Tiểu Ngư, cô ấy có đối tốt với em không?】
【 Chị ấy rất tốt, chị ấy là tốt nhất. 】
Cách màn hình, Trần Vãn Vãn cũng có thể mường tượng ra dáng vẻ hai mắt của Hạ Ngư cong lên, vừa ngọt vừa thanh, giống như đang ngậm đường.
Loại cô gái này, người chị kia như thế nào lại có mắt không tròng lạnh nhạt xem nhẹ nàng.
Trần Vãn Vãn hận không thể gặp mặt cho người chị ấy một đấm, cho người chị đó mở to mắt.
【 Chị nghĩ cách giúp em nhận hai bộ điện ảnh, hoặc là một vai phụ phim truyền hình, em chịu diễn không?】
Gương mặt ưu việt này của Hạ Ngư, nhất định sẽ có cơ hội, nhất định có thể đẩy đến trước mắt công chúng.
Trần Vãn Vãn có chút tiền nhỏ, khác với những người đại diện sứt đầu mẻ trán soi mói móng chân người khác kia.
【 Vãn Vãn, em cần phải có đủ thời gian cải thiện bản thân.】
Ngữ điệu Hạ Ngư vẫn luôn chậm rãi, giống như cho dù có bị tuyết chôn vùi không thể ảnh hưởng đến nàng.
【 Đào tạo còn chưa có kết thúc, chờ một chút...... Được không?】
Trần Vãn Vãn sắp phải quỳ xuống với cái bà cô này, tình huống như thế nào rồi, Hạ Ngư lại có thể nói "Chờ một chút".
Nhưng công ty cũng thật sự quá kì lạ, trước giờ chưa bao giờ gây áp lực cho nàng.
Nghệ sĩ mới ký hợp đồng, điều kiện vô cùng tốt, hẳn đã sớm nên gấp gáp chọn cơ hội tốt để xuất đạo, nhưng công ty lại có thể ném Hạ Ngư qua một bên tự sinh tự diệt.
Trần Vãn Vãn mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng cô nghiên cứu tư liệu hết sức đơn giản của Hạ Ngư, nhất thời cũng không nghĩ ra được có chỗ nào không đúng.
Cho đến một hôm, một cái bánh nướng điện ảnh lớn làm mắt cô nổ đom đón, nửa ngày tay vẫn còn run.
"Tiểu Ngư! Chị là đang nằm mơ sao? Đây chính là đạo diễn sắp quy ẩn đó! Bao nhiêu nghệ sĩ tranh giành bể đầu cũng không thể chạm đến phim trường của ông ta!" Trần Vãn Vãn gọi điện thoại, nói năng lộn xộn.
Tuy rằng chỉ là vai phụ, tổng diễn chỉ ba mươi phút.
Nhưng lần này so với những thông báo bình thường căn bản không cùng một cấp.
Cô ngoại trừ là một cá xác như cá ướp muối, căn bản không có bản lĩnh giúp Hạ Ngư liên hệ.
Chẳng lẽ......
"Tiểu Ngư, em quen biết đạo diễn hả?"
Trần Vãn Vãn nói năng khéo léo.
"Em mới ăn cơm với chú ấy." Ngữ khí Hạ Ngư vẫn bình tĩnh.
"!!!"
Thanh âm Hạ Ngư mang theo ý cười, nghe rất mềm ấm, Trần Vãn Vãn cảm thấy yếu lòng, như bị điện giật.
"Chú ấy quen với người em thích."
"!!!"
Người em thấy thích!?
Cái tên người yêu đồng tính kéo chân đó!?
Thế giới quan của Trần Vãn Vãn được thành lập lâu dài tới nay đã bị sụp đổ.
Khó trách......
Nếu người yêu Hạ Ngư cùng đạo diễn quen biết, như vậy tất nhiên địa vị trong giới giải trí không thấp, còn có tài sản kếch xù.
Người như vậy mới có thể an tâm đem Hạ Ngư biến thành bộ dạng không rành thế sự.
Luôn có người theo bản năng mê luyến đối với những thứ sạch sẽ mềm mại.
Chỉ là...... nghĩ đến lần trước hời hợt như vậy, hoàn toàn chỉ có Hạ Ngư đơn phương nhiệt tình.
Nếu thật sự thích Hạ Ngư, sao có thể để Hạ Ngư ký hợp đồng rồi im hơi lặng tiếng lâu như vậy?
Trần Vãn Vãn vì Hạ Ngư khổ sở.
===
"A Du, không đợi được hửm?"
Hạ Tu Âm cười nhìn nữ hài, Hạ Du không cho cự tuyệt mà ôm lấy cổ cô, đẩy cô dựa vào chỗ ngoặc vách tường ở cầu thang.
Nữ hài lông mi e lệ khẽ run, đầu lưỡi khẽ liếʍ khóe môi, giống như mèo nhỏ.
Ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng xoa lên cổ cô, cảm giác ngứa ngáy trong nháy mắt biến thành từng mảng nóng bỏng.
Dưới lầu, gia sư của Sầm Úc đang ngồi đối diện với Sầm Úc, ở khoảng cách mà các nàng chỉ cần ló đầu ra là có thể thấy được.
Một nữ sinh làn da tái nhợt, tướng mạo nhã nhặn nhưng lãnh đạm.
"Bọn họ đã ngồi lâu rồi......" Hạ Du khẽ oán trách.
"Tỷ tỷ đừng nói chuyện......" Nàng hôn tỷ tỷ, "Em muốn hôn tỷ tỷ một cái."
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Nuông Chiều
- Chương 64