"Tại sao vậy?" Hạ Du ngẩng khuôn mặt nhỏ ướt đẫm nước mắt đang dán lên cánh tay của Hạ Tu Âm, môi nàng mím lại, khụt khịt mũi, lông mi dài bị dính thành một chỗ, làm cho đôi con ngươi đen càng thêm thanh khiết, sáng trong.
Hạ Tu Âm lấy khăn ướt lau lau, nhẹ nhàng thấm ở mí mắt Hạ Du, đôi mắt kia cũng ngoan ngoãn nhắm lại.
"A Du, cứ coi như em có thể học một năm bằng sáu năm của các bạn, thi vào được Đại học T, sau đó thì sao?"
"Em học thêm hai năm khóa nghiệp, sau đó xin đến lớp tôi, ký túc xá hả?"
"Phải!" Hạ Du đáp, giống như là điều đương nhiên.
Hạ Tu Âm không nói gì mà cười cười, nghiêng đầu cẩn thận quan sát đứa trẻ ương ngạnh này.
Nhưng ngoài miệng, cô vẫn lo lắng nói: "A Du biết ban thiếu niên trong Đại học T không?"
"Gì cơ?" Trong mũi hừ ra thanh âm tinh tế.
"Đại học T đang có kế hoạch đình chỉ chương trình đào tạo lớp đặc biệt này."
"Hàng năm ở đó tuyển sinh các bạn đồng lứa với A Du, chỉ có mười ba, mười bốn tuổi, nhưng họ còn ưu tú hơn nhiều so với người lớn."
Hạ Du nghe Hạ Tu Âm nói vậy thì không khóc nữa, ngây thơ nói, "Tại sao lại đình chỉ chứ?"
"Bởi vì ... tỷ lệ tốt nghiệp của lớp đã giảm mạnh. Một lớp hai mươi người. Chưa đến ba phần tư học viên nhận được chứng chỉ bằng cấp năm ngoái.."
"Mà lớp bình thường tỉ lệ tốt nghiệp phải ở tám mươi chín phần trăm."
"Hai trong số những đứa trẻ bỏ học vì bị trầm cảm nặng."
Hạ Du kinh ngạc há hốc miệng, nhận ra được ý tứ của tỷ tỷ nên buồn bã mím môi.
"Mấy bạn nhỏ vào ban thiếu niên đều có tố chất tâm lý và khả năng chịu đựng căng thẳng tốt, xung quanh cũng là bạn cùng lứa tuổi...... Dưới tình huống như vậy, cũng sẽ có học sinh không chịu đựng nổi."
"Nếu đại học là môi trường chân không chỉ có tỷ tỷ, như vậy A Du không cần mở miệng, tôi liền giúp A Du xin."
"Nhưng nó không phải."
"Tỷ tỷ......" Hạ Du có chút khó xử, nàng bất an vươn tay, đυ.ng trúng tỷ tỷ, lại an tĩnh lại.
"A Du, em thích các bạn trong lớp không?" Hạ Tu Âm trấn an mà vuốt nàng tóc.
Môi Hạ Du run rẩy, giống như muốn nói cái gì đó, nhưng hô hấp tỷ tỷ cách nàng gần như vậy, nàng chậm rãi bình tĩnh chút.
"...... Thích."
Bọn họ sống thú vị như vậy, giống như cái gì cũng có thể làm cho bọn họ phiền não, lại giống như cái gì cũng có thể làm cho bọn họ vui vẻ.
Tuổi thơ Hạ Du là biển sâu chưa thấy mặt trời, tĩnh mịch, tuyệt vọng, không có ánh sáng nào có thể xuyên qua đi vào. Cho đến khi cô đến, từng nét từng nét vẽ thế giới cho nàng đến rực rỡ.
Nhưng họ không giống vậy, sinh mệnh từ lúc bắt đầu đã là rạng rỡ, đó là điểm nàng không ganh tị nhưng lại tò mò.
"Vậy thì hãy ở trong môi trường mà em thích. A Du...... Tôi hy vọng em có thể khỏe mạnh, vui vẻ mà lớn lên."
Tuổi thơ Hạ Tu Âm là dị dạng, cô sinh ra là do sự tự phụ của Hạ Trăn.
Hạ Trăn dành tình yêu cho cô, nhưng loại tình yêu này là đối với một đứa trẻ giống như mình, một đứa trẻ xinh đẹp ưu tú, mà không phải là đối với Hạ Tu Âm.
Thậm chí...... sự tồn tại của Phương Đoan và Hạ Tu Âm, ở một ý nghĩa nào đó cũng là vì thỏa mãn nhu cầu của Hạ Trăn đối với tình yêu của mình.
Hạ Tu Âm được Hạ Trăn yêu thương, nhưng càng ngày càng khát vọng được yêu được thương.
Khát vọng tình yêu không thể thay thế, tình thương ngột ngạt, đủ lâu dài.
Cô rất có kiên nhẫn, có thể chờ, chờ đến Hạ Du có thể trưởng thành để trao thứ tình thương mà cô cần.
Mà không phải...... Một, hai năm làm bạn.
Ảo mộng đơn giản, cực đoan, ảo giác vội vàng này.
Hoàng hôn, những áng mây đỏ rực rỡ chiếm lấy cành phong xanh, diễm lệ huyết sắc
(màu máu tươi đẹp).Ánh chiều tà xuyên qua cửa sổ tinh tế dừng vào lòng bàn tay Hạ Tu Âm, cô vốc chúng nó, đem chúng nó lôi kéo đến đầu ngón tay Hạ Du.
"A Du, em có nghĩ tới tương lai sẽ làm những việc gì không?" Ngón tay Hạ Tu Âm đặt trên mặt nàng, chậm rãi đi theo các góc cạnh, Hạ Du không có cảm giác.
"Cùng tỷ tỷ...... Ở bên nhau."
Mắt Hạ Tu Âm hơi híp lại, một nụ cười vụt tắt.
"Này...... Đừng có gấp, A Du."
Các nàng còn có rất nhiều thời gian.
Khăn lau mi mắt Hạ Du được lấy ra, nàng mở mắt ra, thấy tỷ tỷ ôn nhu nhìn nàng chăm chú.
Trên thực tế, đến cuối cùng, Hạ Du vẫn còn rất buồn, nhất là lúc xem thời khóa biểu sau này của tỷ tỷ.
"Sao thứ bảy cũng có khóa học cơ chứ?" Nước mắt nhanh chóng rơi xuống.
Thật quá đáng, như vậy mỗi tuần lại thêm một ngày không thể ở cùng với tỷ tỷ.
"Bởi vì tỷ tỷ học ban tiếng Anh, cho nên trường đã thành lập một khóa học đặc biệt vào mùa thu cho học viên ban tiếng Anh, học càng sớm càng tốt để đáp ứng các tiêu chuẩn quốc tế."
Hạ Tu Âm đặt một cái cốc lên bàn trà trước mặt Hạ Du, nữ hài dời tầm mắt khỏi máy tính bảng, nhưng vẫn còn chút uể oải.
"Nếm thử xem bên trong là cái gì?"" Hạ Tu Âm dùng nĩa bạc cắt một miếng nhỏ, đưa đến bên môi Hạ Du, "A......"
Thân mình cô hơi nghiêng qua, tóc ở bên gáy cọ vào xương quai xanh.
Hạ Du đỏ mặt há miệng, bỏ thứ kia vào miệng.
"A, là kẹo đường."
"Ăn ngon không?"
"Ngon!" Hạ Du nheo mắt lại, lộ ra một cái cười ngoan ngoãn mãn nguyện.
Tuy nói Hạ Du nghe lời hiểu chuyện, nhưng khó tránh khỏi mấy việc tính toán nhỏ.
Vào tuần đầu tiên của học kỳ, nghe nói các học sinh lớp tám đã được phân công đến lớp trước khi lên lớp chín, nàng lại nhảy thêm một lớp, nói là trước tiên thích ứng.
Đối với động tác nhỏ không ảnh hưởng đến toàn cuộc như vậy, Hạ Tu Âm dù bận cũng ung dung nhìn Hạ Du vài lần, nữ hài liền chột dạ vô cùng, cái đuôi nhỏ vừa mới nhếch lên lại rũ xuống.
Qua tuần thứ hai của học kì mới mấy ngày, Sầm Úc cao hứng mà gọi điện thoại.
"Tiểu dì! Tôi nói cậu nghe cái này! Tôi nói cậu nghe cái này!"
"Diệu Diệu, cậu nói đi, tôi đang nghe đây."
Sức sống Sầm Úc tứ phía tràn đầy, cảm xúc nhiệt liệt tựa hồ có thể thông qua điện thoại tuyến từ Nam Thành truyền tới thành phố Tích.
"Tôi sẽ dọn đến thành phố Tích!" Không chờ Hạ Du đáp lại, Sầm Úc đã cầm điện thoại ngã xuống, lăn lộn trên thảm che miệng cười vui vẻ, đυ.ng trúng Hạ Thư Lan đang xem toàn bộ nãy giờ, người sau ghét bỏ mà dùng mũi chân đá đá nàng.
"Thật hả?" Mắt Hạ Du sáng rực lên.
"Đương nhiên là thật!" Sầm Úc xoa cái mông của mình bị Hạ Thư Lan đá qua, ngữ khí thần bí nói, "Mẹ tôi nói, công tác của ba tôi ổn định lại ở thành phố Tích, chờ tôi tốt nghiệp tiểu học, cả nhà chúng tôi sẽ cùng đến thành phố Tích."
"Như vậy tôi sẽ được học chung trường với cậu!"
Sầm Úc hiện tại học lớp năm, còn có một năm nữa là tốt nghiệp tiểu học.
Không để đợi lâu, Sầm Úc trước tiên báo tin tức này chia sẻ cho tiểu dì.
Ngón tay Hạ Du đặt trên điện thoại, thanh âm hạ xuống, "Diệu Diệu...... Sang năm, tôi đã tốt nghiệp sơ trung."
Không có cách nào học chung một trường với Diệu Diệu.
"Cái gì?" Sầm Úc từ trên mặt đất bò dậy, trừng mắt nhìn ống nghe.
"Tiểu dì, cậu lại nhảy lớp?"
"Phải......" Hạ Du thanh âm nho nhỏ.
Sầm Úc trầm mặc một hồi, trong lúc Hạ Du có hơi hoảng loạn, nàng gào khóc lên, bộ dáng vẫn giống như đứa trẻ khóc lóc năm đó.
"Tiểu dì, sao cậu lại như vậy chứ!"
"Tôi không thể đuổi kịp cậu!"
Nàng khóc đến thở hổn hển, "Mấy người kia cũng không có giống cậu!"
Sầm Úc chuyển sang trường công lập, mới phát hiện mấy người trong lớp vẫn là một đám tiểu trư.
Khổ sở chính là, nàng cũng là một trong số những tiểu trư đó.
Mẹ nàng chỉ vào phiếu điểm của nàng, trợn trắng mắt nói cho nàng, "Sầm Úc, chờ con làm toán trên tám mươi điểm, mẹ liền đốt pháo hoa hai ngày, cho con nhảy lớp tìm tiểu dì."
"Diệu Diệu, thật xin lỗi." Hạ Du nghĩ, nỗ lực đền bù nói, "Chờ Diệu Diệu đến đây, tôi sẽ làm bánh Mochi sữa cho cậu ăn có được không?"
Lúc nàng ở nhà chờ tỷ tỷ, cũng thường xuyên nhờ dì Trần dạy nàng làm một ít đồ ngọt tráng miệng.
Về Nam Thành vài lần, Sầm Úc thường xuyên đến biệt thự ăn chùa uống chùa.
Sầm Úc đánh cách: "Còn...... Còn muốn bánh gạo ngọt, siro lá phong."
"Được."
"Bánh quy bông tuyết."
"Ừ!"
"Bánh đại phúc dâu!"
"Thạch dừa nạo!"
"Pudding hoa anh đào!"
Sầm Úc càng nói càng hăng, nào còn nhớ đến khóc.
Hạ Tu Âm giương mắt nhìn thấy nữ hài một bên cầm ống nghe, không ngừng gật đầu, một bên nghiêm túc vẽ vài vòng lên giấy ghi chú.
Có khi, Sầm Úc nói quá nhanh, Hạ Du không nghe rõ, nàng sẽ nói: "Diệu Diệu, lặp lại lần nữa được không?"
Sầm Úc nói tất cả điểm tâm nàng muốn Hạ Du làm, nàng muốn chuyển đến cho Sầm Úc trước khi nàng vào học.
Cô nhướng mày.
Con bé Sầm Úc này càng ngày càng lợi hại, không có người ở đó, liền bắt đầu khi dễ Hạ Du.
Hạ Tu Âm gõ lên bàn hai cái, Hạ Du lập tức chuyển dời tầm mắt.
Hạ Tu Âm nói vài câu, nàng nói lại cho Sầm Úc: "Diệu Diệu, cậu có muốn nói chuyện với dì không?"
Sầm Úc bình tĩnh lại và lắng nghe thanh âm chậm rãi từ tốn của Hạ Tu Âm, cô ôn nhu nói: "Diệu Diệu, hoan nghênh con tới nhà dì làm khách."
Da gà Sầm Úc nổi lên một mảnh nhỏ, nàng khô khan đáp: "Được."
Hạ Tu Âm tựa hồ là cười cười, chấn động hơi nhỏ làm lỗ tai Sầm Úc tê dại, "Lần trước con dọn đến nhà dì, lúc rời đi để quên đồ, dì thấy được."
Sầm Úc lập tức nhìn mắt Hạ Thư Lan, che ống nghe lại, Hạ Thư Lan hoài nghi mà liếc nàng.
Đó là một cái máy chơi game hai mươi ngàn tệ, Sầm Úc trộm tiền mừng tuổi của Hạ Thư Lan mua lấy, tự mình chạy đến phòng game arcade mua.
Mua xong mới phát hiện bị lừa, nàng khóc lóc gọi điện thoại kêu tiểu dì mang dì đến trường học đón nàng, một tuần không dám về nhà.
Cuối cùng, không biết Hạ Tu Âm nói gì đó, Hạ Thư Lan cũng không truy cứu. Trước khi về nhà, nàng lặng lẽ nhét máy chơi game xuống dưới gầm giường trong phòng cho khách.
"Chờ con lại đây, tìm thời gian thích hợp, dì đưa cho con được không?"
"Không cần." Sầm Úc trầm giọng cự tuyệt.
"Dì, con muốn bắt đầu học tập." Sầm Úc lời lẽ đoan chính (
ngay thẳng) nói, "Gọi điện thoại quá lãng phí thời gian."
Nàng vội vàng cúp điện thoại, "Hôm nay nói tới đây, dì giúp con nói tạm biệt với tiểu dì."
"Được." Hạ Tu Âm lười nhác mà lấy giấy ghi chú nhìn xem.
Một cái dám nói, một cái chịu làm, rậm rạp chằng chịt một tờ giấy.
Hạ Du đứng trước mặt tỷ tỷ, vặn ngón tay.
Thứ bảy ngày đó Đại học T tổ chức giáo vận hội, Hạ Tu Âm tham gia xong hạng mục của mình liền trở về nhà.
Ngoài ý muốn, đứa nhỏ kia không có hưng phấn đứng ở hiên nhà phe phẩy cái đuôi nghênh đón.
"Dì Trần, A Du đâu?"
Dì Trần đang lau phiến lá Chi Thiên Điểu, dùng một cái khăn mềm, sạch sẽ cẩn thận lau đường gân lá.
Hạ Tu Âm không có mướn thêm người làm, chỉ là định kỳ mời người giúp việc tới, nhưng dì Trần lại tự làm bản thân bận rộn.
Bà nghiêng người nhìn màn hình điện tử, nói: "Ồ, ba giờ rồi, bảo bảo buổi trưa đi lên trên ngủ còn chưa có xuống, phỏng chừng còn đang ngủ đó."
"Buổi trưa ngủ quá nhiều, buổi tối sẽ khó chịu, con đi lên xem em ấy." Hạ Tu Âm thay dép trong nhà.
"A Du......" Cô vào phòng mình thay quần áo, đến phòng bên cạnh, đang muốn gõ cửa, phát hiện cửa chỉ khép hờ.
Bước vào phòng ngủ, điều đầu tiên nhìn thấy là một cửa sổ sát đất đối diện với khu vườn, bàn ghế gỗ màu trắng và ghế sofa mềm.
Ban đêm, dưới bầu trời đầy sao, Hạ Du sẽ gõ gõ cửa sổ nói ngủ ngon với cô, cô liền ở bên kia gập máy tính, tưởng tượng thấy ngón tay non mịn trắng nõn dừng trên kính thủy tinh.
Phòng Hạ Du tuy nhỏ nhưng vẫn có độ thiết kế ổn, mỗi đồ vật nhỏ đều được nàng dụng tâm sắp xếp.
Kiên nhẫn, tinh xảo, sinh động.
Hạ Tu Âm ánh mắt dừng trên đệm chăn có chút hỗn độn, nơi đó không có nhô lên.
Trên góc cửa sổ, một thẻ kẹp sách được kẹp vào giữa trang.
Hạ Du không ở trong phòng ngủ.
Mà cũng không dọn dẹp giường.
Tâm khẽ động, Hạ Tu Âm đi vào nhà vệ sinh bên.
Cô giơ tay gõ gõ.
"A Du, em ở bên trong sao?"
Không có chờ lâu lắm.
"Cạch" Cửa nhẹ nhàng mở ra.
"Tỷ tỷ......" Hạ Du nhẹ giọng gọi cô, như là vô thố (
bất lực, luống cuống), như là thẹn thùng.