Trước khi băng gạc trên trán Hạ Du được tháo ra, Hạ Tu Âm lo lắng tiểu hài tử không chăm sóc tốt cho mình, nên không để tiểu hài tử tự mình gội đầu tắm rửa.
Hạ Du úp mặt xuống chân tỷ tỷ, Hạ Tu Âm để tay lên tóc nàng nhẹ nhàng xoa xoa dầu gội đầu.
Cổ tỷ tỷ có một sợi dây chuyền bạc mỏng, ở giữa xương quai xanh có một viên ngọc hình giọt nước chỉ nhỏ bằng hạt gạo.
Khi Hạ Tu Âm đưa tay gỡ vòi hoa sen xuống để gội đầu cho Hạ Du, viên giọt nước kia trượt nhẹ đến xương quai xanh tinh xảo.
Làn da trắng mượt sáng long lanh cùng gạch lót màu xanh tươi mát, Hạ Du nhìn liền đỏ mặt.
Phát hiện tiểu hài tử cuộn tròn lại cuộn tròn ngón tay, Hạ Tu Âm nhẹ giọng hỏi: "A Du, nhiệt độ nước không thoải mái sao?"
Hạ Du được một tấc lại muốn tiến một thước cầm đai lưng trên váy tỷ tỷ, dùng chất giọng giống như chồi non kiều kiều nói: "Em cảm thấy giống như tiểu bảo bảo."
"Gì chứ?"
Hạ Du có chút ngượng ngùng: "Tiểu bảo bảo sẽ được gội đầu như vậy."
Dòng nước chảy đúng chỗ ngứa, bàn tay ấm áp, nhu hòa nhìn chăm chú, thời thời khắc khắc quan tâm.
Hạ Tu Âm trầm thấp cười, hơn nửa ngày cũng dừng không được.
Cô để tiểu hài tử ngồi xuống, cầm khăn lông quấn tóc nàng lại, cuối cùng xoa mặt nàng.
"Được, tiểu bảo bảo của tôi, lát nữa tắm muốn tỷ tỷ cởϊ qυầи áo giúp không?"
Nhất thời Hạ Du nhìn Hạ Tu Âm, ánh mắt đen lộ ra thẹn thùng cùng nho nhỏ trách cứ, môi đáng yêu mím lại.
Đôi mắt kia đang hỏi, sao tỷ tỷ có thể nói như vậy nha?
Nàng thẹn thùng, lắc đầu, thanh âm nhỏ đến nghe không rõ: "Em tự mình cởi."
Hạ Tu Âm cắn răng, không để mình cười đến phát ra tiếng.
Còn cười nữa, tiểu hài tử liền muốn chui vào khe hở trong gạch để trốn.
Cô xoay mặt, cẩn thận để không để vùng trán chạm phải khăn lông, nghiêm túc nói: "Tắm phải cẩn thận, đừng cho nước đυ.ng tới cái trán."
"Dạ!" Hạ Du ngoan ngoãn gật đầu.
"Đυ.ng tới cũng không sao, nhưng phải kịp thời kêu tỷ tỷ giúp em xử lý."
"Dạ!" Hạ Du đôi mắt đặt ở trên môi tỷ tỷ.
"A Du..."
"Dạ?" Tiểu hài tử hoang mang nhìn cô, chờ cô nói tiếp.
"... Không có gì." Hạ Tu Âm cau cau mày.
Lúc Sầm Úc gọi điện thoại tới, Hạ Tu Âm đang bôi kem ngừa sẹo lên trán Hạ Du.
Sau khi khâu lại, vết thương hồi phục rất tốt, dần dần lành lại, bổ sung vitamin nhiều lần, trong vòng một tuần vết thương dần dần khép lại.
Sau khi Hạ Tu Âm tham khảo ý kiến bác sĩ, mua mederma của Đức phối hợp ước số sinh trưởng, mỗi ngày bôi một lần.
"Lạnh sao?" Hạ Tu Âm cúi đầu nhìn xuống người ngồi trước mặt mình.
"Không lạnh." Hạ Du nhẹ nhàng ứng, sau một lúc lại nói, "Có ngứa một chút."
Cẩn thận xem hướng dẫn sử dụng trên bao bì đóng gói, Hạ Tu Âm nói, "Điều này là bình thường, vài ngày tới sẽ không như vậy nữa."
Hạ Du ngồi quỳ ở trước người Hạ Tu Âm, hai tay nhỏ chống đầu gối, hơi ngẩng mặt lên để tỷ tỷ có thể dễ dàng chạm vào vết thương của nàng.
Động tác của đầu ngón tay di chuyển trên trán thật nhẹ nhàng, giống như một hạt tuyết nhẹ, so với cơn ngứa do da mới mang lại, càng không thể phân biệt được.
"Vâng!" Nàng tin tưởng nói, ngón tay nắm viền quần.
Đây là một góc không gian trong phòng khách, tường kệ sách ngăn cách phòng tatami* đang nửa mở cửa.
*Tatami (kanji: 畳) là một loại sản phẩm (tạm gọi là tấm nệm) được dùng để lát mặt sàn nhà truyền thống của Nhật Bản. Phòng được lát sàn bằng tatami được gọi là phòng tatami. Phòng tatami có mặt sàn được tạo ra bằng cách xếp chặt các tấm nệm hình chữ nhật có kích cỡ thống nhất lại với nhau. Mỗi tấm nệm (waratoko) này thường có chiều dài bằng hai lần chiều rộng. Kích cỡ chuẩn truyền thống là 910mm×1820mm, dày 55mm.Các nàng đang ngồi cạnh cửa sổ lớn sát đất, ánh sáng tự nhiên xuyên qua lớp kính mờ trong suốt, nhu hòa bao trùm các nàng, lưu lại sự thân mật lên sàn gỗ, hơi đong đưa quang ảnh.
"Tiểu thư ——" Dì Trần tiếp điện thoại, gọi Hạ Tu Âm, "Là biểu tiểu thư."
Hạ Thư Lan?
Hạ Tu Âm hạ tatami, dùng khăn giấy lau thuốc mỡ trên đầu ngón tay. Đi qua tường kệ sách, đứng cạnh điện thoại cố định.
"Lan tỷ tỷ, em đây."
"A Du sao rồi?"
"Ừm, hồi phục khá tốt." Hạ Tu Âm ngữ khí hơi dễ chịu.
Cũng không biết đối phương lại nói gì đó, giữa mày Hạ Tu Âm dần dần trở nên không kiên nhẫn, cô rũ mắt, thấy hoa bách hợp bên trong bình sứ héo một cành.
"Diệu Diệu còn nhỏ... Đùa giỡn thôi."
Hạ Tu Âm phối hợp cười cười: "A Du rốt cuộc cũng lớn hơn một tuổi, không phải bạn nhỏ."
Bên kia tựa hồ bị câu nói nhẹ nhàng này của Hạ Tu Âm đâm một cái.
"Xin lỗi?"
Hạ Tu Âm cau mày.
Hạ Thư Lan bất đắc dĩ nhìn vẻ mặt con gái khẩn trương.
Sầm Úc lúc ấy bị vết thương trên mặt Hạ Du dọa thảm, nàng cảm thấy mình khẳng định sẽ hại chết tiểu dì, nàng là hung thủ.
Hung thủ phải ngồi tù, không được gặp người nhà, không được ăn ngon.
Cho nên, Sầm Úc khóc lóc muốn mẹ mang về nhà, sau náo loạn nửa ngày, kêu ba ba từ công ty trở về.
Nàng muốn gặp bọn họ lần cuối.
Liều mạng cuồng ăn hai tuần, Sầm Úc kinh hồn táng đảm chờ chú cảnh sát xuất hiện, nhưng như thế nào cũng chưa chờ đến.
Cuối cùng, nàng nài nỉ, muốn Hạ Thư Lan gọi điện thoại.
"Chờ một lát."
Hạ Tu Âm che ống nghe.
"A Du." Cô thoáng nhìn sau tường kệ sách ẩn ẩn hiện ra thân ảnh, Hạ Du đang lặng lẽ nhìn cô.
Thấy Hạ Tu Âm gọi, thân ảnh giống sóc con kia rụt lại, như thể sợ bị bắt đi.
Trong chốc lát, Hạ Du chột dạ bên cạnh tường kệ sách lộ một đôi mắt, mở miệng nói: "Tỷ tỷ kêu em."
"Diệu Diệu gọi điện thoại..." Hạ Tu Âm lời còn chưa dứt, thấy Hạ Du hơi ló ra, bộ dáng cảm thấy rất hứng thú.
Ánh mắt cô trầm trầm..
"Em ấy muốn xin lỗi em, A Du, em muốn nghe không?"
Tầm mắt Hạ Du theo những ngón tay trắng của tỷ tỷ, nhìn về phía ống nghe.
Diệu Diệu liền ở trong đó.
Thật thần kỳ.
Hạ Du oai oai đầu.
Nàng không cần Diệu Diệu xin lỗi, nhưng lần trước Diệu Diệu dọa đến, nàng hẳn nên chính miệng nói cho Diệu Diệu, nàng đã không sao.
Hạ Du gật đầu: "Tỷ tỷ, muốn."
Nàng thấy đôi giày trong nhà bên cạnh tatami, bông vải thuần trắng xuyết lấy hai cái tai thỏ, tỷ tỷ giúp nàng chọn.
Nàng xỏ chân đi vào.
"Đa" "Đa"
Hạ Du đi tới bên người tỷ tỷ.
Nàng nhón chân cầm ống nghe, bốn cái tai thỏ cùng bốn con vật khác của tỷ tỷ chạm chạm.
Nàng giúp tỷ tỷ chọn.
"Uy ~" Hạ Du nhìn mắt tỷ tỷ, rồi sau đó khẩn trương lên tiếng.
Ống nghe một mảnh yên lặng, Hạ Du tưởng nó đã bị hư, đột nhiên phát ra một trận tê tâm liệt phế gào khóc.
Hạ Du giật mình.
"Ô... Tiểu dì! Tôi thật xin lỗi cậu!"
"Tôi không nên lấy đồ của cậu!"
"Còn thiếu chút nữa làm hỏng nó..."
Hạ Du muốn nói rằng không sao, hiện tại nàng giữ nó rất tốt.
Nhưng giọng Sầm Úc rất lớn, căn bản không để Hạ Du nói.
"Cậu nhỏ như vậy, tôi hẳn là nên cẩn thận một chút!"
"Nhà dì lớn như vậy, sao tôi lại đứng trên giường chơi chứ!" Nàng chất vấn chính mình.
"Tiểu dì... Cậu..." Sầm Úc đã mệt mỏi, thở dốc một hơi, "Cậu không sao chứ?"
"Diệu Diệu, tôi thật sự không có sao." Hạ Du nghe Sầm Úc là thật sự vì không cẩn thận làm tổn thương đến nàng mà khổ sở, thanh âm nàng nhu nhu, mang theo một chút ý vị an ủi.
"Tỷ tỷ chăm sóc tôi rất tốt, dì Trần làm cho tôi rất nhiều đồ ăn ngon, còn có chú Lưu nữa."
Nàng hiện tại là sống trong tình yêu thương.
Chỉ là... Làm cho họ lo lắng đã lâu, tuy rằng họ đều không nói.
Hạ Du vô tình quấn ngón tay của mình quanh dây điện thoại.
Không cần tận lực nghe, Sầm Úc quả thực là muốn tất cả mọi người biết nàng đang sám hối, cho dù cách vài bước, đều có thể nghe rõ nàng nói gì đó.
Hạ Tu Âm ngồi trên sô pha cách Hạ Du không xa, dì Trần đem dưa hấu đã cắt sẵn lên.
Cô nói cảm ơn với dì Trần, dùng tăm ghim một miếng, lại không ăn, chỉ nhẹ nhàng chọc chọc vào đĩa.
Thấy Hạ Du dễ như trở bàn tay tiếp nhận lời xin lỗi của Sầm Úc, bởi vì trước đó tiểu hài tử sợ cô thương tâm mới sửa lời nói, Hạ Tu Âm cũng khó tránh khỏi từ trong mũi hừ lạnh một tiếng.
Hạ Du nhạy bén bắt được, lực chú ý từ ống nghe tan sạch sẽ, hoang mang nhìn về hướng tỷ tỷ.
Lông mi dài run rẩy như cánh bướm, nổi bật lên thủy quang trong mắt.
Được nhìn như vậy, Hạ Tu Âm hài lòng một chút.
"Sao Diệu Diệu không chịu đi học?"
Hạ Du nghe Sầm Úc lẩm nhẩm lầm nhầm oán giận, ánh mắt lại không ý thức lại nhìn tỷ tỷ.
Hạ Tu Âm thả lỏng vấn tóc, có một chút nhu thuận tán ở phần cổ mảnh khảnh trước ngực. Cô chống cằm lười nhác mà đưa một miếng vào miệng, khuỷu tay trắng bệch.
Hạ Du cảm thấy mình cũng dần khát nước.
"Không thể tùy tiện nói bạn nhỏ khác ngốc... Diệu Diệu, đừng mắng người khác."
Sầm Úc nói rằng các bạn cùng lớp của nàng là một đàn lợn, một số là khỉ.
Càng mắng càng hăng say.
Hạ Du nắm ngón tay, gần như bất lực.
Sầm Úc liên tiếp mô tả làm nàng có chút khó chịu.
Đứa trẻ ngoan là người lịch sự.
Diệu Diệu là tiểu hài tử, không hiểu cái này.
"Trong trường học sẽ học tập đến tri thức mới, gặp các bạn mới, mỗi một ngày đều sẽ thật vui vẻ." Hạ Du trong mắt hiện lên điểm khao khát.
"Bài tập... Có thể nhờ mẹ giúp đỡ nha, trên ti vi đều nói như thế."
"Ba ba kiếm tiền chăm gia đình rất vất vả, Diệu Diệu không nên trách ba ba."
Hạ Tu Âm nhìn Hạ Du đau khổ khuyên Sầm Úc.
Nàng thật cẩn thận giấu đi niềm mong muốn, đối với thế giới bên ngoài, đối với bạn bè, đối với tri thức chờ mong......
Hạ Du chưa từng được đến những nơi đó, đang an ủi Sầm Úc được cưng chiều.
Sầm Úc đem điện thoại ôm vào trong lòng ngực, bất cứ khi nào mẹ nàng muốn ngắt lời nàng, nàng liền hung mãnh tránh sang một bên.
"Tiểu dì... Đi học không có tốt đâu!" Nàng bĩu môi làm nũng với Hạ Du.
Hạ Thư Lan vì nàng tinh vi trở mặt mà líu lưỡi.
"Bọn họ lớn lên đều không đẹp mắt!" Sầm Úc dùng mũi chân đá lót sô pha.
Đột nhiên, mắt nàng lóe lên, lật người, nằm trên ghế sô pha nói vào ống nghe: "Tiểu dì, cậu đi học với tôi đi!"
Hạ Du sững sờ nghe bên kia nói điện thoại.
"Cậu mà đến! Chúng ta cùng nhau đi học! Cùng nhau tan học! Tôi khẳng định sẽ học tập tốt, không bao giờ mắng đám kia là lợn!"
Sầm Úc càng nghĩ càng phấn khởi.
Hạ Du quấn dây điện thoại một vòng lại một vòng, chờ nàng ý thức lại mới hoảng loạn vội vàng buông ra.
"Diệu Diệu... Tôi, chúng ta lần sau lại nói tiếp được không?"
Sầm Úc đương nhiên không vui, nhưng nàng vừa định la lối khóc lóc, thì Hạ Thư Lan trừng mắt một cái, nàng nghĩ đến mình hôm nay là muốn xin lỗi với tiểu dì, không thể tùy hứng.
Lần trước tùy hứng, làm hại tiểu dì bị thương.
Nàng miễn cưỡng cùng Hạ Du tạm biệt: "Tiểu dì, cậu phải nghỉ ngơi cho tốt đó."
"Được ~"
Hạ Du nhéo ngón tay đứng trước mặt Hạ Tu Âm.
Vừa rồi nàng luống cuống tay chân nhất định đều bị tỷ tỷ thấy được.
Nàng sợ hãi nhìn thần sắc Hạ Tu Âm, tỷ tỷ trước sau như một ôn nhu, nhưng nàng không biết tỷ tỷ có phải là không muốn để cho nàng khó xử nên mới như vậy hay không.
Hạ Tu Âm nhìn Hạ Du ỉu xìu lộc cộc, có chút khó chịu.
Con bé Sầm Úc này...
Cô hạ hỏa xuống.
"A Du, đến đây với tỷ tỷ." Cô vươn tay.
Hạ Tu Âm không quen sơn móng tay, ngón tay thuần tịnh trắng nõn, đốt ngón tay màu phấn nhàn nhạt, cứ như vậy xòe ra trước mặt Hạ Du.