“ Tôi là dạng người thế nào?” Phong Diệc Hàn cười thích thú hỏi
“ Anh là dạng người gì tự anh biết”
“ Anh trai em là dạng người nào thì tôi chính là thế “
“ Anh mới ko phải!”
Phong Diệc Hàn vô cùng ko vui, cô lại có thể đứng ra bảo vệ người đàn ông khác. Anh chợt nghĩ ra một chủ ý. Phong Diệc Hàn nhếch mép, vẫy tay bảo hai cô gái nóng bỏng kia đi ra, mặc dù rât ko tình nguyện nhưng họ vẫn phải đứng dậy bởi họ biết Phong thiếu bình thường rất phong lưu nhưng một khi ai làm trái ý anh, người đó tuyệt đối sống ko tốt, người thông minh là người biết thức thời, ko phải vậy sao?
Phong Diệc Hàn đi tới chỗ Băng Ly, kéo tay cô. Băng Ly ko hề đề phòng đã nằm gọn trong lòng anh
Băng Ly ra sức vùng vẫy. Tuy nhiên đối với Phong Diệc Hàn lại chỉ như một chú mèo nhỏ đang khua tay múa móng.
“ Tên khốn này, buông tôi ra”
“ Ngoan, vẫn còn giận chuyện đó sao? Anh với cô ta hoàn toàn ko có gì “
Băng Ly ngẩn người. Anh ta đang nói cái gì vậy? Anh ta mới ai có gì liên quan đến cô sao
“ Anh làm gì tôi ko quan tâm “
“ Hư nào, đừng có lúc nào cũng giận dỗi với anh “
“ Tôi giận cái gì?” Tên này hôm nay dẫm phải phân chó sao? Hay quên uống thuốc nên trí nhớ lẫn lộn
“ Em định giả vờ như ko biết anh sao? Chúng ta cũng đã yêu nhau được 3 năm”
“ Anh nói láo “ Băng Ly chỉ tay trừng mắt nhìn anh.
“ Anh hai “ Băng Ly vùng vẫy nhưng ko thoát khỏi nhỏ giọng cầu cứu Băng Tư
“ Cậu bỏ em gái tôi ra “ Băng Tư nãy giờ im lặng quan cuối cùng cũng lên tiếng. Trong phòng còn có một số người nữa nhưng ko ai dám xen
vào. Ai chẳng biết danh tiếng Phong thiếu lừng lẫy, liệu ai dám rây?
“ Tư, cậu ko tin tôi sao?” Phong Diệc Hàn với Băng Tư cũng thuộc loại thân thiết. Hai người quen nhau trong một quán bar tại Bắc Carolina cũng đã được hai năm.
“ Tôi tin cậu, nhưng cũng ko thể ko tin em gái mình”
“ Tôi có một châm ngôn " Ko làm thương tổn người phụ nữ của mình" cậu còn lo cái gì chứ?”
“ Anh hai, đừng nghe anh ta nói bậy “
“ Ko phải bảo em phải ngoan ngoãn chờ anh về sao? Ra đây làm loạn cái gì “. Phong Diệc Hàn giọng đầy sủng nịnh, tay còn dịu dàng xoa đầu cô
Băng Ly thầm rủa mấy đời nhà Phong Diệc Hàn. Anh ta diễn cũng quá sâu rồi đi.
“ Anh hai, em ko hề quen biết anh ta”
Phong Diệc Hàn ko nói lời nào bế Băng Ly đi về phía cửa bỏ qua sư vùng vẫy của cô. Băng Ly tội nghiệp nhìn cầu cứu Băng Tư tuy nhiên lần này anh lại ko làm gì, kệ cho Phong Diệc Hàn vác người đi. Bởi anh biết chắc, Hàn sẽ ko bao giờ làm tổn thương người nhà của anh.
“ Anh hai “
Phong Diệc Hàn hôn nhẹ lên môi cô
“ Kêu ai cũng vô dụng “
“ Anh! Ghê tởm “
“ Tôi ko ngại ghê tởm lần nữa cho em xem “ Phong Diệc Hàn nở nụ cười lưu manh
“ Tôi.. tôi ko cần “ Hôm nay có lẽ là lần bất lực nhất trong cuộc đời Băng Ly. Đường đường là chị hai của cả một bang phái lại phải sợ cái tên mặt người dạ thú này
“ Anh đưa tôi đi đâu?”
“ Làʍ t̠ìиɦ” Phong Diệc Hàn thản nhiên nói, ý tứ cũng ko rõ là thật hay giả
“ Anh thần kinh, thả tôi xuống “ Băng Ly nãy giờ ngoan ngoãn trong lòng anh lại vùng vẫy
“ Ngồi im. Ko tôi ném em xuống xe”
“ Vậy tôi phải cảm...” Chưa nói hết câu. Băng Ly qua cửa kính nhìn ra phía bên ngoài. Trông cũng thật đáng sợ đi! Đường ko lấy một bóng người qua lại, đèn lại cũng ko hề có lấy một cái. Cô vội ngồi im ngậm chặt miệng. Bị vứt ở đây với bị tên này cưỡиɠ ɧϊếp có gì khác nhau sao?
Phong Diệc Hàn thấy cô ngoan ngoãn đáy mặt hiện lên tia hài lòng. Nói với tài xế
“ Đi tới biệt thự chính “
Tài xế giẬt mình. Cũng ko phải ông nghe lầm chứ? Đây là lần đầu tiên cậu chủ dẫn phu nữ tới biệt thự chính mà ko phải là khách sạn