Tại một căn phòng được bày vẽ sang trọng và sa hoa. Một người đàn ông vóc dáng cao lớn đang đứng nghe điện thoại. Một lúc lâu sau, hắn mới lạnh lùng lên tiếng
" Tôi biết rồi"
Ánh mắt hắn đăm chiêu suy nghĩ, thì ra là như vậy !
Lẳng lặng nhìn thân ảnh nhỏ bé còn đang cuộn tròn trong chiếc chăn bông kia, ko khỏi khiến hắn thương xót. Một đứa trẻ 5 tuổi mà đã phải chịu đả kích lớn đến vậy, đương nhiên sẽ hằn thật sâu trong tâm trí.
Vuốt ve đôi gò má mịn màng quen thuộc, hắn tự nhủ từ sau sẽ ko để nàng phải chịu bất kì một tổn thương nào nữa!
Ko một ai có thể khi dễ nàng !
" Ưʍ.." Cảm thấy có thứ gì đó đang phá vỡ giấc ngủ ngon lành của mình, Mạc Nhu Nhi khẽ xoay người lại để tránh đôi tay đang tàn sát kia.
Phong Diệc Thần nhìn thân ảnh người con gái đang quay lưng lại với mình ko khỏi nhíu mày. Nhưng vì nàng đã mệt mỏi nên hắn sẽ tạm tha cho lần này. Nhấc chân rời khỏi phòng
Phải cho đến tối ngày hôm sau, có lẽ do dạ dày thúc giục
ko ngừng làm phiền, Mạc Nhu Nhi mới tỉnh dậy.Quả thực là vô cùng đói!
Nàng ngơ ngẩn nhìn xung quanh. Đây là nơi nào ? Nàng là chưa từng đến đây a !
Đúng lúc Mạc Nhu Nhi nhấc chân xuống giường cũng là lúc cánh cửa phòng mở ra kèm theo một giọng nói ấm áp.
" Tỉnh rồi ?"
" Thần" Mạc Nhu Nhi ngạc nhiên gọi nhỏ, trong giọng có vẻ hưng phấn.
Thấy nàng vui vẻ khi nhìn thấy mình, tâm trạng Phong Diệc Thần tốt hẳn lên.
Vừa nãy thông qua camera giám sát mà hắn đặt ở trong phòng thấy nàng tỉnh dậy, hắn ngay lập tức đi vội vào đây.
" Nhớ tôi sao ?" Phong Diệc Thần mị hoặc ngồi xuống cạnh Mạc Nhu Nhi cưng chiều nghịch nghịch những sợi tóc của nàng.
" Nhớ " Mạc Nhu Nhi đơn thuần cười tươi để lộ má núm đồng tiền mê hoặc người nhìn. Nghĩ đến có thể thoát khỏi người đàn ông khi dễ nàng kia, Mạc Nhu Nhi đương nhiên cao hứng.
Hắn đương nhiên biết ý nghĩa câu trả lời của nàng hết sức đơn thuần nhưng vẫn ko khỏi trong lòng vui sướиɠ. Nàng là có nhớ hắn !
" Người đàn ông kia có làm gì em ko ?"
Mạc Nhu Nhi hơi ko hiểu. Làm gì là làm gì ?
Thấy mặt nàng ngơ ra, hắn đoán nàng ko hiểu ý hắn.
" Hắn có động chạm hay làm cái gì đó ?"
Mạc Nhu Nhi lắc đầu, xong lúc
sau chợt nhớ ra cái gì đó lại gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Phong Diệc Thần thấy nàng như vậy nảy sinh nghi ngờ lớn, đôi mắt chứa vạn phần u ám
" Nói"
Mạc Nhu Nhi thấy hắn đột nhiên thay đổi, ko khỏi lo sợ đành nói thật
" Hắn có hôn qua trán tôi "
Phong Diệc Thần sắc mặt âm u hơn mấy phần. Quả đúng như hắn nghĩ, tên khốn kia đã ăn đậu hũ của nàng !
Phong Diệc Thần biết nàng vẫn còn lo sợ bởi vụ lần trước nên cố gắng đè nén tâm trạng của mình, ôn nhu hết mức có thể
" Lần sau ko được để ai chạm vào người. Nghe ko "
Mạc Nhu Nhi
nghe vậy tránh thoát khỏi đôi bàn tay đang nghich tóc kia khiến Phong Diệc Thần hết sức ko hài lòng.
" Anh bảo là ko thể để người khác động vào người" Mạc Nhu Nhi hết sức chân thực đưa con mắt ngây thơ lên nhìn hắn thỉnh thoảng chớp nhẹ một cái.
Vẻ mặt này muốn bao nhiêu liền có bấy nhiêu đáng yêu. Phong Diệc Thần ko tự chủ được ôm nàng đặt lên đùi mình, tham lan hít thở mùi hương thanh thuần mà lâu nay hắn ko được tiếp cận kia.
"Đương nhiên tôi ngoại lệ "
" Sao lại vậy ?"
" Vì em là của tôi" Phong Diệc Thần vùi đầu vào tóc nàng, thì thầm bên tai.
Tâm chí Mạc Nhu Nhi như có mấy tầng sương mù bao phủ, nàng chẳng hiểu gì cả. Cái gì là của gì cơ ?
Phong Diệc Thần bỗng bật cười. Ko hiểu sao hắn lại vô cùng thích nhìn vẻ mặt ngây ngô dễ thương của nàng. Nàng ko hiểu cũng ko sao, hắn sẽ dần dần làm cho nàng hiểu.
" Đói bụng ko ?"
" Có, vô cùng đói"
" Heo tham ăn"
" Người ta là từ hôm qua đến giờ chưa ăn gì nha " Mạc Nhu Nhi nũng nĩu cãi lại
" Muốn ăn món gì? Tôi bảo đầu bếp chuẩn bị cho em "
" Tôi muốn ăn đồ Thái . Nhất là bánh bao kim sa
" Nghĩ đến đồ ăn, hai mắt Mạc Nhu Nhi sáng rực lên.
" Liền chiều em " Phong Diệc Thần nở nụ cười đầy cưng chiều. Nhấc điện thoại gọi cho đầu bếp chuẩn bị.