Chương 8

Anh đã nhìn tôi như thế từ lúc nào?

Khi tôi cúi đầu, anh đã nhìn tôi bao lâu rồi?

Trong lòng Quý Đình Tự bỗng bùng lên một ngọn lửa, cậu nhanh chóng đưa tay ra sau lưng và nắm chặt báng súng, các cơ bắp hai bên hông căng ra như một con báo săn đang giận dữ.

“Xin lỗi, có vẻ như tôi đã làm em sợ.”

Hạ Chước như vừa nhận ra sự mất tự chủ của mình.

“Tôi chỉ sợ em ngã nên muốn kéo em lại.”

Anh lùi lại một bước, rút tay về, tảng đá lớn trong lòng Quý Đình Tự cuối cùng cũng rơi xuống.

Hành động đột ngột của Hạ Chước khi cố gắng bắt lấy Quý Đình Tự vừa rồi chỉ khiến cậu tức giận chứ không phải sợ hãi, điều đó cho thấy rằng cậu vẫn chưa sợ bị người khác chạm vào, và tất cả những thảm kịch có thể xảy ra đều chưa xảy ra.

Thật may mắn…

Hạ Chước nhắm mắt lại trong sự nhẹ nhõm, rồi khi mở mắt ra, ánh nhìn của anh đã thay đổi hoàn toàn.

Sự tấn công và khát khao xâm lược biến mất không còn dấu vết, thay vào đó là vẻ lịch lãm và vô hại, như thể sự khao khát bệnh hoạn mà Quý Đình Tự vừa thấy trong mắt anh chỉ là diễn xuất.

Người này rốt cuộc có bao nhiêu bộ mặt?

“Giữ tôi lại?”

Mẹ kiếp, anh định tụt quần tôi chứ gì!

Quý Đình Tự thực sự khó chịu, tung một cú đấm thẳng vào mặt Hạ Chước.

Nhưng Hạ Chước vẫn đứng yên không động đậy, thậm chí ánh mắt cũng không thay đổi chút nào. Chỉ đến khi cú đấm sắp chạm vào mũi anh, Quý Đình Tự đột nhiên xoay nắm đấm sang một bên, khiến cơn gió từ cú đấm lướt qua trán Hạ Chước, làm vài sợi tóc của anh bay lên.

Quý Đình Tự không nói một lời, quay người bỏ đi.

Hạ Chước lặng lẽ dõi theo cậu rời đi, chờ cho đến khi bóng dáng cậu hoàn toàn biến mất, mới lấy ra nửa điếu thuốc đã cầm trong tay từ trước. Ngón tay với khớp xương rõ ràng mân mê thân điếu thuốc mỏng manh một lúc, rồi anh đặt nó vào miệng, cúi đầu châm lửa.

***

Khi Quý Đình Tự bước vào quán rượu, Mạnh Phàm đã cắt xong miếng cá hồi, vẫy tay với cậu cùng đôi mắt sáng lấp lánh: “Đại ca, mau đến đây! Nước miếng của tôi sắp chảy ra hết rồi!”

Mạnh Phàm là một con thỏ lai giữa thỏ Angora khổng lồ và thỏ cụp tai, với thân hình to lớn và bộ lông dày mượt cùng với hai chiếc tai to mềm mượt thường xuyên rung rinh mỗi khi cậu ta nói chuyện, giống như hai chiếc tai này đang tát vào mặt cậu ta.

Quý Đình Tự cố nhịn cười, đi qua cậu ta và kéo nhẹ tai của cậu ta.

“Cứu tôi với! Có ma đang kéo tai tôi!”

Mạnh Phàm có lá gan nhỏ như hạt kim, lập tức ôm chặt lấy đôi tai của mình, quay đầu nhìn quanh. Những thành viên khác trong đội cũng không kìm được mà đưa tay ra nghịch tai cậu ta.

“Được rồi, cẩn thận kẻo làm cậu ấy rụng hết lông tai đấy.” Quý Đình Tự lên tiếng ngăn cản.

Chú thỏ lớn với đôi mắt đỏ hoe đầy cảm kích, hoàn toàn không biết rằng chính cậu mới là kẻ gây ra mọi chuyện: “Đại ca, vẫn là anh tốt với tôi nhất…”

Cảm thấy áy náy, Quý Đình Tự bèn chia một nửa phần cá của mình cho cậu ta.

Có người đang cúi xuống nhặt đồ gần đó, Quý Đình Tự định nhích vào bên trong một chút, nhưng chưa kịp hành động thì một bàn tay đã chạm vào mông cậu qua lớp quần bảo hộ.

“Cái mông vểnh thế này, chắc chắn khi làʍ t̠ìиɦ sẽ rất phê. Mèo con, cơ thể em nóng thế này, phải chăng đang phát tình? Để anh giúp em giải tỏa nhé?”

Quý Đình Tự không chút cảm xúc quay đầu lại, nhìn thấy sau lưng mình là một gã alpha với mái tóc vàng bờm xờm, cấp bậc không thấp.

Tất cả những vị khách trong quán rượu đều quay lại nhìn, ánh mắt đầy tò mò và háo hức chờ đợi cảnh một omega nhỏ bé bị trêu chọc sẽ khóc lóc cầu cứu như thế nào.

Nhưng Quý Đình Tự chỉ liếc nhìn tay gã một chút rồi lạnh lùng hỏi: “Anh ăn no chưa?”

“…Hả?” Gã tóc vàng ngẩn người.

Trong khoảnh khắc gã đờ đẫn, một bóng đen nhanh chóng lướt qua trước mặt gã, ngay sau đó là cơn đau thấu xương ở cổ tay.

“Á—! Tay của tôi—!” Gã tóc vàng điên cuồng hét lên.

“Gãy rồi.”

Quý Đình Tự vặn cổ tay của gã thành một góc độ cong quái dị, nói lạnh lùng trong tiếng xương kêu răng rắc: “Một cái mông vểnh đổi lấy một cái tay, không phải quá hời sao?”

Mọi người trong quán rượu đều sửng sốt, vài giây sau, tiếng huýt sáo trêu chọc vang lên khắp nơi.

Gã tóc vàng mất hết thể diện, ôm cánh tay chạy ra ngoài trong tình cảnh vô cùng nhục nhã.

Có người lén lút nhìn ra phía sau, nhỏ giọng hỏi thăm: “Người đó có lai lịch gì? Cả đời tôi chưa từng thấy một omega ra tay tàn nhẫn đến vậy.”

Người hiểu rõ tình hình thì đáp lại bằng giọng thì thầm: “Anh biết đến phòng phóng viên không? Đó chính là lãnh đạo của họ.”

“Đó là Quý—” Câu nói của người đó đột ngột dừng lại, miệng há to đến mức có thể nuốt trọn một quả trứng gà, vội vã nhìn xung quanh rồi lập tức quay đầu lại.