Viên kẹo nhỏ được gói trong giấy nhựa trong suốt đủ màu sắc, bị vò nhàu nát, giống như viên kẹo mà một đứa trẻ coi như bảo bối giấu trong túi, không nỡ ăn.
“Phần thưởng cho tôi à?” Anh cười như đang chọc ghẹo một đứa trẻ.
Quý Đình Tự không kìm được mà lườm anh một cái, người này đang nghĩ gì vậy?
“Kẹo này để giữ mạng cho anh đấy. Lần sau nếu bị trộm, nhớ yêu cầu người ta để lại kẹo cho anh. Buổi tối ở Newell rất đáng sợ, không đủ năng lượng là anh sẽ chết đấy.”
Sự tốt bụng của Quý Đình Tự khiến người ta mềm lòng. Rõ ràng vừa bị trêu tức đến phát cáu, nhưng sau khi nghe Hạ Chước bị mất cắp, cậu lại đưa cho anh cả tiền lẫn số kẹo còn lại của mình.
Hạ Chước ngẩn ngơ, quên cả việc nhận lấy.
“Chậc, không cần thì trả lại đây.”
Kẹo này ở nước ngoài không có bán, cậu chỉ còn lại vài viên.
“Tôi đâu nói là không cần.” Hạ Chước lập tức bóc một viên ăn, sau đó kéo túi áo khoác của Quý Đình Tự, đặt lại những viên kẹo còn lại vào trong, “Phần còn lại để dành cho em.”
Một loạt hành động lưu loát, tự nhiên như thể đã quen từ lâu.
Quý Đình Tự bỗng cảm thấy như lạc vào một thế giới xa lạ, như thể cậu và người đàn ông trước mặt đã quen biết từ lâu, chỉ là đã lâu rồi họ không gặp lại nhau.
“Trước đây chúng ta từng gặp nhau chưa?”
Ngón tay của Hạ Chước khựng lại một chút, động tác giúp anh gài lại túi áo giống như đang nhẹ nhàng vuốt phẳng một vết sẹo. “Chưa từng. Ngoài ra, phương thức bắt chuyện của em cũng không có gì mới mẻ.”
“Vậy sao, haha.”
Quý Đình Tự cười giả lả, không chút cảm xúc. Không hiểu sao, nhìn thấy vẻ mặt như “vừa mất vợ chưa được mấy ngày đã bị nhắc lại chuyện đau lòng” của anh, cậu cảm thấy bực bội, muốn dập điếu thuốc trên tay nhưng không tìm thấy chỗ nào để dập.
Khi cậu đang vung điếu thuốc và nhìn xung quanh, bỗng cảm nhận được hai ngón tay mát lạnh đột ngột chạm lên mu bàn tay mình, như đang lau chùi một chiếc bình cổ dài, nhẹ nhàng trượt xuống, và điếu thuốc chỉ còn một nửa đã nằm trong tay Hạ Chước.
Anh kẹp điếu thuốc giữa ngón trỏ và ngón giữa, dùng ngón cái và ngón đeo nhẫn chà xát phần đầu thuốc đang đỏ lửa để dập tắt, không chút ngần ngại cầm điếu thuốc đã qua miệng người khác.
“Tôi sẽ giúp em vứt nó.”
Quý Đình Tự nhíu mày, cậu không nghĩ rằng nửa điếu thuốc này sẽ có kết cục là vào thùng rác.
“Em sợ tôi lấy điếu thuốc của em để làm chuyện gì kỳ quặc sao?”
?? Người này có khả năng đọc suy nghĩ sao?
“Anh còn có thể làm chuyện kỳ quặc gì, dùng điếu thuốc dính nước bọt của tôi để xét nghiệm DNA à?”
Quý Đình Tự nhún vai không quan tâm, nhưng khi cậu ngẩng đầu lên lần nữa, ánh mắt của Hạ Chước làm cậu chấn động, như con ếch bị đèn pha chiếu thẳng vào, cứng đờ tại chỗ.
—— Đây tuyệt đối không phải là ánh mắt của một người đang tán tỉnh!
Tán tỉnh chỉ là một cách thức, và mỗi người tán tỉnh đều có mục đích riêng, mục đích đó quyết định ánh mắt mà họ sẽ thể hiện khi đối diện với cậu.
Quý Đình Tự lớn lên ở vùng chiến sự, đã gặp nhiều người hơn cả tổng dân số của một số quốc gia nhỏ trên hòn đảo nào đó, cậu rất giỏi trong việc đọc hiểu lòng người qua ánh mắt.
Chẳng hạn như những người muốn ngủ với cậu, ánh mắt của họ đầy tham lam và du͙© vọиɠ, nhưng cậu có thể nhìn thấu sự yếu đuối mà họ cố gắng che giấu.
Người muốn chinh phục cậu để khoe khoang, ánh mắt của họ có vẻ lịch lãm, nhưng cậu lại thấy rõ sự khinh miệt tự mãn, chỉ cần nhìn cũng biết họ là kẻ ngốc.
Còn những kẻ giả vờ như kẻ chơi bời muốn moi thông tin từ cậu, thì chẳng bao giờ dám nhìn thẳng vào mắt cậu. Ánh mắt họ luôn chăm chú vào đôi tay của Quý Đình Tự, sợ rằng cậu sẽ bất ngờ tóm lấy và vặn gãy cổ họ.
Nhưng Hạ Chước không thuộc bất kỳ loại nào trong số đó.
Ánh mắt của anh quá mạnh mẽ, khiến người ta liên tưởng đến một con sói đói khát giữa trời tuyết trắng.
Chỉ trong khoảnh khắc đó, Quý Đình Tự cảm thấy sau gáy mình như bị phỏng vì nhiệt độ cao. Cậu bước lùi nửa bước với vẻ mặt cảnh giác, muốn dồn đối phương lùi lại, nhưng không ngờ Hạ Chước lại lập tức tiến tới, đưa tay định bắt lấy cậu!
“Em đang sợ tôi sao?”
Giọng nói bình thản nhưng khiến người nghe cảm thấy tim mình nặng trĩu.
Đồng thời, ánh mắt của Hạ Chước cũng đột ngột thay đổi.
Một giây trước còn là biển cả yên bình, nhưng giờ đây lại cuộn lên những cơn xoáy nước dữ dội. Trong trung tâm của xoáy nước, một thứ sắc bén và điên cuồng như hai bàn tay lớn gân xanh nổi lên, từ khóe mắt anh lao ra, bất chấp tất cả mà tóm lấy cậu!
Và Quý Đình Tự dám chắc rằng một khi bị anh bắt được, sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi. Cậu sẽ bị giam cầm mãi mãi, bởi đó chính là ánh mắt thuần túy nhất, nguyên thủy nhất khi nhìn con mồi với sự quyết tâm không gì lay chuyển được.